Của chuột và người - nhà văn John Steinbeck

linh_449

Linh Linhh
Có lẽ những cuốn sách để lại nỗi day dứt, xót xa luôn là những cuốn sách khó quên. Đối với tôi, “Của chuột và người” của nhà văn John Steinbeck là một cuốn sách như thế. Đọc tác phẩm, tôi bị ám ảnh bởi ước mơ nhỏ bé và khát vọng được sống no đủ cũng như đồng cảm sâu sắc với các số phận đại diện cho kiếp nghèo trong xã hội Mỹ ở giai đoạn suy thoái.
Tác phẩm khá ngắn nhưng đã đủ sức đọng, đủ khả năng làm sợi dây cảm xúc của tôi rung rinh từng hồi. Tôi xót xa cho những kiếp nghèo phải kiếm ăn từng bữa như George, Lennie, cho những người làm thuê phải chịu đựng sự quá quắt của con ông chủ, cho lão già tàn tật Candy sợ hãi khi nghĩ đến tương lai...
Tác giả đã xây dựng nên một cặp nhật vật thương phản như Don Quixote và Sancho Panza trong tác phẩm của Miguel de Cervantes: Họ khác xa nhau về ngoại hình. Và đặc biệt, John Steinbeck còn khắc hoạ sự đáng thương ở nhân vật qua tính cách trái ngược của họ. Lennie quá ngờ nghệch, ngu đần lại vạm vỡ nên dù có George bảo bọc thì họ cũng gặp rắc rối hết lần này đến lần khác. Nhưng nhờ đó, ta cũng thấy rất rõ giá trị đẹp trong nhân cách con người mà tác giả chuyển tải qua nhân vật George.
Dù lúc nào cũng như những chú cá bị mắc cạn trên bờ khó khăn nhưng hai nhân vật của chúng ta luôn cháy bỏng ước mơ được vẫy vùng tự do. Họ ao ước về một tương lai tươi đẹp, họ được quyền làm chủ cuộc đời mình. Tương lai ấy như ngọn lửa luôn cháy bỏng trong lòng họ. Thế nên ngày nào Lennie cũng yêu cầu bạn nói về cái trang trại mà họ ước mơ. Vẻ mệt mỏi hay chán chường cũng bay biến mất khi họ say sưa trong cái viễn cảnh tươi hồng mà họ vẽ ra. Tất cả quá đỗi ngọt ngào và hạnh phúc.
Nhưng tác phẩm không phải là một câu chuyện cổ tích, nó là một tác phẩm hiện thực đau lòng. Nếu như đầu truyện, tác giả còn nhẩn nha kể, các sự kiện cứ nhẹ nhàng mà đến như bước chân của chú thỏ con thì cuối truyện có nhiều bất ngờ, kịch tính bóp nghẹt tim ta. Tôi khẽ kêu lên trước diễn biến của câu chuyện. Tác giả kể sống động quá, tôi thấy mình như đang ở gian phòng tăm tối nghe các nhân vật chuyện trò, tôi thấy mình đang ở chuồng ngựa và quan sát những hành động sợ hãi của Lennie. Tôi hoàn toàn bị cuốn vào tác phẩm.
Tác phẩm vẽ ra niềm vui nhưng lại đưa ta đến với sự thật đẫm buồn. “Của chuột và người” khiến tôi suy ngẫm rất nhiều về cách sống, về niềm tin, ước mơ cũng như cách xử thế. Đó là thành công của tác phẩm.
Là một tác phẩm tự sự, cuốn sách thêm phần sống động khi đan lồng nhiều đoạn tả cảnh thiên nhiên rất êm dịu. Tác giả như đem cả một vùng đất thơ mộng vào trong trang sách. Tôi thích thú biết bao trước những đoạn tả biến chuyển nhẹ nhàng trong cảnh, những tươi non, ứ căng sự sống của cây cỏ.
 

Đính kèm

Bên trên