Phạm Mai
Well-known member
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có một tuổi thơ đáng nhớ, nơi đó chất chứa biết bao những kỉ niệm vui có, buồn có. Vì vậy mà những câu chuyện về tuổi thơ luôn biết cách lấy đi nước mắt của độc giả hay đẩy cảm xúc lên cao trào bằng những hồi tưởng về thời thơ ấu đầy ắp kỉ niệm. Cuốn sách “Cây cam ngọt của tôi” của tác giả José Mauro là một cuốn sách như vậy. Cầm cuốn sách trên tay, bạn đọc sẽ cảm thấy như được sống lại với tuổi thơ với tâm hồn trong veo ấm áp, luôn khát khao yêu thương và được yêu thương.
1. Giới thiệu về tác giả
José Mauro (1920 – 1984) là một nhà văn người Brazil. Ông sinh ra trong một gia đình nghèo vùng ngoại ô Rio de Janeiro, đã trải qua đủ nghề để kiếm sống trong quá trình trưởng thành, nhưng với tài kể chuyện, trí tưởng tượng và trí nhớ thiên bẩm tuyệt vời đã thôi thúc Mauro phải viết, phải trở thành nhà văn. Ông bắt đầu sáng tác từ năm 22 tuổi với cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên “Banana brava”. Trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, phải kể đến “Cây cam ngọt của tôi” – một tác phẩm nổi tiếng long trời lở đất khiến trái tim hàng triệu người trên thế giới không ngừng thổn thức. Ngoài ra, José Mauro còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.
2. Giới thiệu về tác phẩm
“Cây cam ngọt của tôi” ra mắt độc giả vào năm 1968, là cuốn tiểu thuyết mang màu sắc tự truyện của José Mauro. Nội dung của sách là sự tái hiện cuộc sống của chính cá nhân nhà văn và những cú sốc mà ông phải chịu trong thời thơ ấu bởi những thay đổi đột ngột của cuộc sống. Cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho 20 quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh. Chỉ trong vài tháng đầu sau khi được xuất bản, cuốn sách đã bán được 217.000 bản, và nó đã trở thành tác phẩm văn học bán chạy nhất trong lịch sử văn học Brazil.
3. Review sách “Cây cam ngọt của tôi”
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này là cậu bé năm tuổi tên Zezé, một chú bé bẩm sinh thông minh, tinh nghịch và đáng yêu, nuôi mơ ước thành nhà thơ cổ thắt nơ bướm. Những chương đầu, tác giả sẽ đưa các bạn đọc bước chân vào một thế giới đầy trí tưởng tượng của cậu bé. Zezé sinh ra trong một gia đình có sáu người con, cha đang thất nghiệp và phụ thuộc vào từng đồng tiền tăng ca nhiều giờ ở xưởng dệt của người mẹ. Cái nghèo đã nhiều đời bám đuổi gia đình Zezé, vì bố mẹ phải đi lao động quần quật cả ngày nên cậu bé ít khi có thời gian gần gũi với họ. Cũng vì vậy mà Zezé có suy nghĩ già dặn, chín chắn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Sự thiếu thốn về vật chất cũng như không làm suy chuyển trái tim ngây thơ, trong sáng và trí tưởng tượng của một đứa trẻ như cậu. Zezé tự tạo ra một thế giới đầy màu sắc và đầy đủ giống như Anne tóc đỏ vậy. Zezé thường tự nghĩ ra các trò chơi vui vẻ và tự tận hưởng nó. Nghĩ ra đủ trò, Zezé thậm chí còn chơi khăm cả bạn bè và những người hàng xóm. Chính vì thế mà Zezé bị anh chị trong nhà nghĩ rằng mình là một đứa bé hư, đặc biệt là chị gái Gloria. Đọc đến đây, chắc hẳn ai cũng nhớ về tuổi thơ của mình, chúng ta đều từng là những đứa trẻ giống như Zezé, có chút quậy phá, ương bướng, ngây thơ của trẻ con.
Từ chương 3 trở đi, độc giả có thể thấy sự thiếu thốn vật chất đã khiến cho một đứa trẻ mới năm tuổi phải lớn nhanh như thế nào, và vì sao những đứa trẻ như thế thì trí tưởng tượng của nó thật phong phú. Trí tưởng tượng phong phú giúp Zezé tự biến vườn tược trong nhà thành rừng rậm Amazon hay thậm chí cả Châu Phi nữa. Zezé có một người bạn thân là em trai Luis, cậu chăm sóc em trai như một vị vua, Zezé đưa Luis đi thăm vườn thú và sông Amazon trong trí tưởng tượng của mình.
Cậu bé Zezé chấp nhận nhường cho em món đồ chơi duy nhất ở nhà để dỗ em trai Luis nín khóc khi hai anh em tới muộn trong lễ phát quà Giáng Sinh. Zezé luôn biết cách quan tâm đến người khác dù không được mọi người quan tâm. Cậu bé đã học được bài học cuộc sống là bản thân không được quyền lựa chọn ba mẹ, cậu học cách chấp nhận nó, vui vẻ với những gì có trong hiện tại và nỗ lực cho những ước mơ của tương lai.
Sau đó, Zezé chuyển đến nhà mới cùng gia đình với nhiều cây già trong sân, cậu chọn cây cam, đặt tên cho nó là Pinkie và hay gọi cây là “bạn yêu”. Chú bé đã giao tiếp, trò chuyện và tâm sự với cây cam như với một người bạn thân. Cây cam biết nói và biết mọi thứ trên đời, Zezé đã bộc bạch hết với cây cam những suy nghĩ trong lòng cậu bé. Trong thế giới đó, cây cam luôn lắng nghe, thấy hiểu, chẳng la mắng, cắt lời hay cười cợt cậu.
Trái với cây cam ngọt, người nhà không hề giao tiếp với Zezé bằng ngôn ngữ mà lại là những trận đòn roi đau đớn. Có những lúc, vì quá đau lòng, Zezé đã nghĩ rằng mình không xứng đáng được sinh ra trên đời này. Cùng cực lên đến đỉnh điểm khi Zezé đã nghĩ đến việc tự kết thúc cuộc đời mình để chấm dứt tháng ngày bị hành hạ liên miên.
Thật may mắn, khi ở cuối truyện Zezé đã được gặp một người bác đặc biệt. Người đàn ông Bồ Đào Nha, ông đã cho cậu bé cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp giữa người với người mà bấy lâu nay Zezé chưa từng cảm nhận được. Khi ông Bồ xuất hiện, thế giới của Zezé đã thực sự ngập tràn niềm vui và trên hết là sự yêu thương. Ông ấy đã luôn lắng nghe, trò chuyện, dạy dỗ và luôn có hành động trìu mến dành cho Zezé khiến cho trái tim bé nhỏ đó phải cởi lớp vỏ vô tư, mạnh mẽ để bộc lộ sự yếu đuối và khao khát tình yêu thương.
“Cây cam ngọt của tôi” đọng lại trong lòng độc giả một chút ngọt, một chút chua, và một chút đắng chát nơi cuống họng, trong dư vị kéo dài. Tác phẩm không chỉ là một hành trình hướng thiện của một đứa trẻ mà còn là cuộc chiến thu nhỏ diễn ra ở chốn tận cùng, nơi con người chống lại sự tàn nhẫn của cuộc đời để bảo vệ lấy sự ngây thơ của thế giới.. Câu chuyện đơn giản nhuốm màu sắc tự truyện vẫn khiến cuốn sách gặt hái được thành công quốc tế, trở thành một tác phẩm mang tính giáo dục cao, dẫu tác giả không tuyên ngôn dưới bất kỳ hình thức nào. Cũng có lẽ vì là tự truyện, được kể lại bởi chính những trải nghiệm của tác giả nên có sức hút và tính chân thực lay động độc giả.
Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, các bạn đọc sẽ có nhiều lần cảm thấy đau xót vì thương cảm cho chú bé Zezé với một tuổi thơ nhiều rạn vỡ, buồn tủi. Nhưng các bạn cũng sẽ mỉm cười và cảm thấy yêu thương sự sống từ trong sâu thẳm tim mình. Những nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi nếu chúng ta trao đủ yêu thương tới những cần nó. Zezé bất hạnh trong gia đình cuối cùng cũng đã gom góp được yêu thương từ những người hàng xóm thân quan hay từ bông hóa trắng của cây câm trong khu vườn.
Sách “Cây cam ngọt của tôi” giúp chúng ta hồi tưởng những kỉ niệm vui vẻ và ngọt ngào nhưng vô cùng hấp dẫn. Cuốn sách nhắc nhở người lớn những bài học về cách đối xử với con trẻ, hãy dạy dỗ con cái chúng ta bằng tình yêu thương. Hãy đọc cuốn sách để viết rằng mỗi chúng ta đều là một món quà: “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra, con ạ.”
1. Giới thiệu về tác giả
José Mauro (1920 – 1984) là một nhà văn người Brazil. Ông sinh ra trong một gia đình nghèo vùng ngoại ô Rio de Janeiro, đã trải qua đủ nghề để kiếm sống trong quá trình trưởng thành, nhưng với tài kể chuyện, trí tưởng tượng và trí nhớ thiên bẩm tuyệt vời đã thôi thúc Mauro phải viết, phải trở thành nhà văn. Ông bắt đầu sáng tác từ năm 22 tuổi với cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên “Banana brava”. Trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, phải kể đến “Cây cam ngọt của tôi” – một tác phẩm nổi tiếng long trời lở đất khiến trái tim hàng triệu người trên thế giới không ngừng thổn thức. Ngoài ra, José Mauro còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.
2. Giới thiệu về tác phẩm
“Cây cam ngọt của tôi” ra mắt độc giả vào năm 1968, là cuốn tiểu thuyết mang màu sắc tự truyện của José Mauro. Nội dung của sách là sự tái hiện cuộc sống của chính cá nhân nhà văn và những cú sốc mà ông phải chịu trong thời thơ ấu bởi những thay đổi đột ngột của cuộc sống. Cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho 20 quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh. Chỉ trong vài tháng đầu sau khi được xuất bản, cuốn sách đã bán được 217.000 bản, và nó đã trở thành tác phẩm văn học bán chạy nhất trong lịch sử văn học Brazil.
3. Review sách “Cây cam ngọt của tôi”
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này là cậu bé năm tuổi tên Zezé, một chú bé bẩm sinh thông minh, tinh nghịch và đáng yêu, nuôi mơ ước thành nhà thơ cổ thắt nơ bướm. Những chương đầu, tác giả sẽ đưa các bạn đọc bước chân vào một thế giới đầy trí tưởng tượng của cậu bé. Zezé sinh ra trong một gia đình có sáu người con, cha đang thất nghiệp và phụ thuộc vào từng đồng tiền tăng ca nhiều giờ ở xưởng dệt của người mẹ. Cái nghèo đã nhiều đời bám đuổi gia đình Zezé, vì bố mẹ phải đi lao động quần quật cả ngày nên cậu bé ít khi có thời gian gần gũi với họ. Cũng vì vậy mà Zezé có suy nghĩ già dặn, chín chắn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Sự thiếu thốn về vật chất cũng như không làm suy chuyển trái tim ngây thơ, trong sáng và trí tưởng tượng của một đứa trẻ như cậu. Zezé tự tạo ra một thế giới đầy màu sắc và đầy đủ giống như Anne tóc đỏ vậy. Zezé thường tự nghĩ ra các trò chơi vui vẻ và tự tận hưởng nó. Nghĩ ra đủ trò, Zezé thậm chí còn chơi khăm cả bạn bè và những người hàng xóm. Chính vì thế mà Zezé bị anh chị trong nhà nghĩ rằng mình là một đứa bé hư, đặc biệt là chị gái Gloria. Đọc đến đây, chắc hẳn ai cũng nhớ về tuổi thơ của mình, chúng ta đều từng là những đứa trẻ giống như Zezé, có chút quậy phá, ương bướng, ngây thơ của trẻ con.
Từ chương 3 trở đi, độc giả có thể thấy sự thiếu thốn vật chất đã khiến cho một đứa trẻ mới năm tuổi phải lớn nhanh như thế nào, và vì sao những đứa trẻ như thế thì trí tưởng tượng của nó thật phong phú. Trí tưởng tượng phong phú giúp Zezé tự biến vườn tược trong nhà thành rừng rậm Amazon hay thậm chí cả Châu Phi nữa. Zezé có một người bạn thân là em trai Luis, cậu chăm sóc em trai như một vị vua, Zezé đưa Luis đi thăm vườn thú và sông Amazon trong trí tưởng tượng của mình.
Cậu bé Zezé chấp nhận nhường cho em món đồ chơi duy nhất ở nhà để dỗ em trai Luis nín khóc khi hai anh em tới muộn trong lễ phát quà Giáng Sinh. Zezé luôn biết cách quan tâm đến người khác dù không được mọi người quan tâm. Cậu bé đã học được bài học cuộc sống là bản thân không được quyền lựa chọn ba mẹ, cậu học cách chấp nhận nó, vui vẻ với những gì có trong hiện tại và nỗ lực cho những ước mơ của tương lai.
Sau đó, Zezé chuyển đến nhà mới cùng gia đình với nhiều cây già trong sân, cậu chọn cây cam, đặt tên cho nó là Pinkie và hay gọi cây là “bạn yêu”. Chú bé đã giao tiếp, trò chuyện và tâm sự với cây cam như với một người bạn thân. Cây cam biết nói và biết mọi thứ trên đời, Zezé đã bộc bạch hết với cây cam những suy nghĩ trong lòng cậu bé. Trong thế giới đó, cây cam luôn lắng nghe, thấy hiểu, chẳng la mắng, cắt lời hay cười cợt cậu.
Trái với cây cam ngọt, người nhà không hề giao tiếp với Zezé bằng ngôn ngữ mà lại là những trận đòn roi đau đớn. Có những lúc, vì quá đau lòng, Zezé đã nghĩ rằng mình không xứng đáng được sinh ra trên đời này. Cùng cực lên đến đỉnh điểm khi Zezé đã nghĩ đến việc tự kết thúc cuộc đời mình để chấm dứt tháng ngày bị hành hạ liên miên.
Thật may mắn, khi ở cuối truyện Zezé đã được gặp một người bác đặc biệt. Người đàn ông Bồ Đào Nha, ông đã cho cậu bé cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp giữa người với người mà bấy lâu nay Zezé chưa từng cảm nhận được. Khi ông Bồ xuất hiện, thế giới của Zezé đã thực sự ngập tràn niềm vui và trên hết là sự yêu thương. Ông ấy đã luôn lắng nghe, trò chuyện, dạy dỗ và luôn có hành động trìu mến dành cho Zezé khiến cho trái tim bé nhỏ đó phải cởi lớp vỏ vô tư, mạnh mẽ để bộc lộ sự yếu đuối và khao khát tình yêu thương.
“Cây cam ngọt của tôi” đọng lại trong lòng độc giả một chút ngọt, một chút chua, và một chút đắng chát nơi cuống họng, trong dư vị kéo dài. Tác phẩm không chỉ là một hành trình hướng thiện của một đứa trẻ mà còn là cuộc chiến thu nhỏ diễn ra ở chốn tận cùng, nơi con người chống lại sự tàn nhẫn của cuộc đời để bảo vệ lấy sự ngây thơ của thế giới.. Câu chuyện đơn giản nhuốm màu sắc tự truyện vẫn khiến cuốn sách gặt hái được thành công quốc tế, trở thành một tác phẩm mang tính giáo dục cao, dẫu tác giả không tuyên ngôn dưới bất kỳ hình thức nào. Cũng có lẽ vì là tự truyện, được kể lại bởi chính những trải nghiệm của tác giả nên có sức hút và tính chân thực lay động độc giả.
Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, các bạn đọc sẽ có nhiều lần cảm thấy đau xót vì thương cảm cho chú bé Zezé với một tuổi thơ nhiều rạn vỡ, buồn tủi. Nhưng các bạn cũng sẽ mỉm cười và cảm thấy yêu thương sự sống từ trong sâu thẳm tim mình. Những nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi nếu chúng ta trao đủ yêu thương tới những cần nó. Zezé bất hạnh trong gia đình cuối cùng cũng đã gom góp được yêu thương từ những người hàng xóm thân quan hay từ bông hóa trắng của cây câm trong khu vườn.
Sách “Cây cam ngọt của tôi” giúp chúng ta hồi tưởng những kỉ niệm vui vẻ và ngọt ngào nhưng vô cùng hấp dẫn. Cuốn sách nhắc nhở người lớn những bài học về cách đối xử với con trẻ, hãy dạy dỗ con cái chúng ta bằng tình yêu thương. Hãy đọc cuốn sách để viết rằng mỗi chúng ta đều là một món quà: “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra, con ạ.”