linh_449
Linh Linhh
CÂU CHUYỆN CỦA KHOA THẦN KINH: TRONG BỂ BƠI
“Bác sĩ này, chứng khó ở không rõ nguyên nhân ông nói là gì vậy?” Kazuo lên tiếng trước.
“Một dạng suy nhược cơ thể do stress ấy mà.” Irabu thản nhiên đáp. “Như vậy có nghĩa, stress là nguyên nhân khiến tôi thấy tức ngực và bị tiêu chảy liên tục ư…?”
“Chính xác.” Irabu bĩu môi, trả lời hời hợt.
Nghe đến stress, Kazuo bèn ngẫm lại cuộc sống thường nhật của mình những ngày gần đây. Ở nhà, vợ chồng anh rất hòa thuận, trong công ty anh cũng không có bất cứ mối bận tâm nào. Có chăng chỉ là anh cảm thấy hơi áy náy, khó xử với chị gái khi phải quyết định xem từ giờ về sau ai sẽ là người chăm sóc bố mẹ. Nhưng chuyện đó không tạo áp lực cho Kazuo mấy.
“Tôi đã dặn thế rồi mà họ có chịu nghe tôi đâu.” Irabu đột nhiên nói.
“Dạ?”
“Tôi không rảnh đi tìm hiểu nguyên nhân gây ra stress hay bỏ công bỏ sức tìm cách giải tỏa stress đâu.”
“Ơ vâng…”
“Anh cũng biết đấy, gần đây mấy chương trình truyền hình hay chiếu cảnh chuyên gia tư vấn ngồi lắng nghe bệnh nhân tâm sự và đưa ra lời khuyên, động viên. Mấy thứ ấy, chẳng ích lợi gì đâu.”
“… Thật thế à bác sĩ?”
“Chứ còn gì. Nghe xong rồi thì sao? Tôi cứ giả sử anh đã giết người và đang bấn loạn không biết phải làm thế nào. Nếu anh có đến và kể lể nỗi khổ với tôi, tôi cũng chỉ có thể khuyên anh ra đầu thú hoặc tống tiền anh để bịt cái miệng này lại thôi.”
“Ối không. Tôi có làm mấy chuyện đó ngoài đời đâu.”
“Anh có một ông sếp mắc dịch. Nếu bảo anh dùng thuốc hạ độc ông ta, chắc anh không làm đâu nhỉ?” Irabu chẳng ngần ngại, tuôn ra một tràng. “Tóm lại, stress là thứ đeo bám cả cuộc đời con người. Có làm cách nào anh cũng không trốn được đâu. Chi bằng hướng sự quan tâm sang thứ khác sẽ tốt hơn đấy.”
“Ý bác sĩ là…” Hô, nghe như thể ông ta có kế sách gì hay ho, Kazuo trộm nghĩ.
“Chẳng hạn, anh ra mấy khu phố mua bán sầm uất vào ban đêm, gặp yakuza xem thế nào.”
Kazuo nhăn nhó, nếp nhăn giữa trán hằn sâu. “Động tới yakuza chỉ có nước hồn xiêu phách lạc. Tôi đảm bảo, phiền não không đâu sẽ bị thổi bay hết. Vì bị yakuza rượt đuổi mà. Một khi tính mạng bị đe dọa, tôi đố anh còn tâm trí nào để lo lắng về công ty với gia đình đấy.”
(Trích “Câu chuyện của khoa thần kinh: Trong bể bơi” | Hideo Okuda)
----
“Đây là quyển sách CỰC KỲ HÀI HƯỚC theo một cách rất sáng tạo không ngờ.” là một trong những lời nhận xét sau khi đọc cuốn sách này.
“Bác sĩ này, chứng khó ở không rõ nguyên nhân ông nói là gì vậy?” Kazuo lên tiếng trước.
“Một dạng suy nhược cơ thể do stress ấy mà.” Irabu thản nhiên đáp. “Như vậy có nghĩa, stress là nguyên nhân khiến tôi thấy tức ngực và bị tiêu chảy liên tục ư…?”
“Chính xác.” Irabu bĩu môi, trả lời hời hợt.
Nghe đến stress, Kazuo bèn ngẫm lại cuộc sống thường nhật của mình những ngày gần đây. Ở nhà, vợ chồng anh rất hòa thuận, trong công ty anh cũng không có bất cứ mối bận tâm nào. Có chăng chỉ là anh cảm thấy hơi áy náy, khó xử với chị gái khi phải quyết định xem từ giờ về sau ai sẽ là người chăm sóc bố mẹ. Nhưng chuyện đó không tạo áp lực cho Kazuo mấy.
“Tôi đã dặn thế rồi mà họ có chịu nghe tôi đâu.” Irabu đột nhiên nói.
“Dạ?”
“Tôi không rảnh đi tìm hiểu nguyên nhân gây ra stress hay bỏ công bỏ sức tìm cách giải tỏa stress đâu.”
“Ơ vâng…”
“Anh cũng biết đấy, gần đây mấy chương trình truyền hình hay chiếu cảnh chuyên gia tư vấn ngồi lắng nghe bệnh nhân tâm sự và đưa ra lời khuyên, động viên. Mấy thứ ấy, chẳng ích lợi gì đâu.”
“… Thật thế à bác sĩ?”
“Chứ còn gì. Nghe xong rồi thì sao? Tôi cứ giả sử anh đã giết người và đang bấn loạn không biết phải làm thế nào. Nếu anh có đến và kể lể nỗi khổ với tôi, tôi cũng chỉ có thể khuyên anh ra đầu thú hoặc tống tiền anh để bịt cái miệng này lại thôi.”
“Ối không. Tôi có làm mấy chuyện đó ngoài đời đâu.”
“Anh có một ông sếp mắc dịch. Nếu bảo anh dùng thuốc hạ độc ông ta, chắc anh không làm đâu nhỉ?” Irabu chẳng ngần ngại, tuôn ra một tràng. “Tóm lại, stress là thứ đeo bám cả cuộc đời con người. Có làm cách nào anh cũng không trốn được đâu. Chi bằng hướng sự quan tâm sang thứ khác sẽ tốt hơn đấy.”
“Ý bác sĩ là…” Hô, nghe như thể ông ta có kế sách gì hay ho, Kazuo trộm nghĩ.
“Chẳng hạn, anh ra mấy khu phố mua bán sầm uất vào ban đêm, gặp yakuza xem thế nào.”
Kazuo nhăn nhó, nếp nhăn giữa trán hằn sâu. “Động tới yakuza chỉ có nước hồn xiêu phách lạc. Tôi đảm bảo, phiền não không đâu sẽ bị thổi bay hết. Vì bị yakuza rượt đuổi mà. Một khi tính mạng bị đe dọa, tôi đố anh còn tâm trí nào để lo lắng về công ty với gia đình đấy.”
(Trích “Câu chuyện của khoa thần kinh: Trong bể bơi” | Hideo Okuda)
----
“Đây là quyển sách CỰC KỲ HÀI HƯỚC theo một cách rất sáng tạo không ngờ.” là một trong những lời nhận xét sau khi đọc cuốn sách này.
Đính kèm
-
75.8 KB Xem: 63