đi khắp thế gian chẳng ai tốt bằng mẹ

linh_449

Linh Linhh
MẸ KẸT SỈ LẮM...
Hôm nay shipper đến, giao đơn hàng mỹ phẩm, chín cái lọ, mấy triệu. Mẹ la quá trời. Mẹ bảo tấp tiền vào mặt, “con nhà lính tính nhà quan”.
Hôm nọ dọn đồ, nhà bừa ơi là bừa, vứt đi mấy chục cân đồ đạc lưu cữu, giấy tờ, quần áo chục năm trước, chai lọ tích lại chờ có cơ hội dùng. Mẹ chẳng biết đâu tại đồ lưu cữ lâu lắm rồi. Nhưng có cái điện thoại vứt nhầm. Điện thoại Samsung mua hồi 2011, giờ hỏng hết nút home, nút nguồn, cảm ứng chậm, màn hình tối om, camera mờ tịt. Mẹ bảo chưa hỏng, để đấy chưa gì đã vứt đi, hoang phí.
Hôm chuyển nhà vào Nam, đồ đạc quan trọng mới mang đi, còn lại đồ nặng các thứ phải để lại, không cách nào di chuyển hay bán lại được. Mẹ nói hoài phát bực bội, phải chuyển về nhà cho mẹ dùng.
Đi chợ mẹ có thói quen mặc cả. Nải chuối 17 nghìn nhưng phải 15 nghìn mới bỏ giỏ, rau dưa 6 nghìn thì lấy 5 nghìn thôi… Nhiều lúc nghĩ, hôm nay đi chợ với mẹ một vòng, mẹ nói khô cổ mặc cả đỡ được đâu đó 10 nghìn.
Nhà xây hồi 2007, tới giờ là 14 năm chưa sơn lại. Thời tiết miền Bắc mà, tới mùa nồm ẩm lắm, nhiều chỗ như phòng bếp, nhà vệ sinh là mốc lấm lem. Mẹ bảo muốn sơn lại quá, nhưng thôi đợi Dung có người yêu dẫn về nhà sắp cưới lúc ấy mới tân trang lại nhà cửa đón bạn.
Đợi mãi chẳng ai thèm cưới Dung, thế là mẹ lọ mọ mua con lăn bắc ghế kê thang tự rửa tường, còn đòi tự sơn bảo đỡ mấy chục triệu công thợ thuyền.
...
Nhiều lúc mình nghĩ mà thấy khó chịu. Kẹt sỉ quá! Không thoáng ra chút cho đỡ vất vả. Giờ nhà cũng khá rồi chứ có nghèo như ngày xưa đâu, vài trăm nghìn vài triệu cũng đâu có to quá nữa.
Mẹ bảo thì nhờ tằn tiện, gom góp mấy chục năm mới có ngày này. Cái tính nó in sâu vào rồi. Giờ Dung viết lách một lúc thì có vài trăm nghìn, vài triệu chứ như mẹ làm cả ngày công nhân trông xe mới được mấy chục nghìn, bán cái bánh được 2 nghìn thì tiền nó to lắm.
Mẹ kẹt sỉ với bản thân, mua cái áo 40-50 nghìn nhưng áo cho con thì vài trăm. Mẹ ăn cơm nguội buổi sáng nhưng bữa cơm nhà bao giờ cũng 4-5 món. Mẹ tiết kiệm từng nghìn một nhưng chọn cho Dung trường xịn nhất học phí cao, cho Khuê lớp xịn nhất lại ít người để học hiệu quả, cho bố mấy giò lan xịn đắt bằng cả trăm cái bánh mẹ bán, hôm nào đi chợ cũng phải lượn một vòng để tìm xem có bánh trái hoa quả gì không mua cho bà…
Tiền tích được mẹ chẳng tiêu mấy, vẫn đi xe đạp cũ hồi cấp 2 của Dung, vì mẹ để tiền mua mấy thứ cần thiết hơn. Ngày xưa cưới bố ông bà cho mẹ được một cái nồi gang, chày cối, cái chậu Liên Xô. Dung và Khuê cưới bố mẹ phải cho được đất, cho được nhà.
Mẹ kẹt sỉ lắm, kẹt sỉ với mẹ thôi vì mẹ cứ chấp nhận hy sinh như thế. Mẹ khổ mười tí cho người mẹ thương sướng một tí cũng chịu.
 

Đính kèm

Bên trên