Em cảm Ơn Thầy Cô ( Truyện Ý Nghĩa )

LAM SPS BC

Well-known member
Vậy là hai năm học cấp ba, thời đẹp nhất của đời người đang dần trôi đi trong lặng lẽ, bốn mùa vẫn trôi, đời người vẫn đang chạy đua với thời gian. Thời gian đang trôi chậm lại ư? Nào đâu phải vậy thời gian vẫn thế, vẫn trôi trong vô hình để mặc lại đây trong lòng con bao cảm xúc nồng nàn. Khoác trên mình màu áo trắng học sinh đã mười một năm rồi, cái hình ảnh đó đã trở nên quá quen thuộc, chỉ có tâm trạng con người là trở nên khác lạ. Mười một năm học, nhiều thầy cô đã để lại trong con những kỉ niệm sâu sắc trong đó người để lại ấn tượng tốt đẹp nhất ở con là cô giáo Lê Hải Vân – giáo viên dạy môn ngữ văn. Con xin kính tặng những lời cảm ơn tận sâu thẳm trong trái tim con đến người cô kính yêu! Cô à! Lời đầu tiên con xin phép cô cho con gọi cô là mẹ nhé, người mẹ thứ hai của lòng con!

“Ngày ngày cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy.”

Khi con sinh ra trên cõi đời này, cha mẹ cho con hình hài, cho con dòng sữa mát lành nuôi con lớn lên, rồi thời gian trôi dần theo năm tháng, con đã lớn lên dưới vòng tay che chở của cha mẹ, một ngày đủ lớn cuộc đời con ngã rẽ sang một con đường khác đó là con đường tri thức. Ở đó con đã gặp người mẹ thứ hai đó là cô trên ngưỡng cửa cuộc đời con. Cô không cho con dòng sữa ngọt ngào, cô không cho con một hình hài đẹp đẽ mà dòng sữa cô cho con chính là nguồn tri thức vô bờ. Con nhớ những ngày mới bước vào trường THPT Mai Châu, mọi thứ đối với con thực sự quá là xa lạ bạn bè mới, thầy cô mới, trường lớp mới bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho con bỡ ngỡ và thu mình lại khỏi tập thể. Khi cô bước vào lớp, nhìn dáng cô đi, nhìn từng nét chữ cô viết trên bảng và đặc biệt là nụ cười của cô, ánh mắt trìu mến của cô đối với học sinh em cảm nhận được từng hơi ấm tình thương, lòng nhiệt huyết của cô đối với học sinh. Ngày còn học cấp hai con học văn cũng bình thường lắm, không có gì nổi trội hơn so với các bạn trong lớp, nhưng khi đứng trên ngưỡng của cấp ba được học tập và rèn luyện dưới sự giảng dạy của cô em đã tiến bộ hơn nhiều. Lớp học thì đông học sinh nhưng trong quá trình giảng dạy cô vẫn luôn để tâm và khơi dậy trong con niềm say mê đối với văn học. Đối với con cô chính là người mẹ vĩ đại trong lòng con. Là giáo viên dạy văn, ngoài những tác phẩm thơ cô còn mang đến cho con nhiều bài học làm người quý giá, những chông gai thử thách của cuộc sống mà cô tích lũy đều được cô đúc rút kinh nghiệm rồi truyền đạt lại cho thế hệ học sinh từ khóa này sang khóa khác. Công ơn bể trời đó, trong trái tim con không một chút nào lãng quên, dẫu có đi hết chiều của cuộc sống con vẫn chưa đi hết lời cô dạy, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang con vẫn biết rằng người dìu bước con chính là bàn tay lao động không mệt mỏi của cô. Ai đó đã từng nói rằng “tuổi học trò cũng như những người thợ xây nền móng cho tòa nhà“, con cũng như bao đứa trẻ kia vô tư đùa nghịch để đôi khi lỡ làm vỡ nhưng viên gạch của cuộc đời mình. Con đâu biết sau lưng mình là bóng dáng của cô hao gầy theo năm tháng mong mỏi từng bước trưởng thành để đến khi nhận ra con chợt bâng khuâng nuối tiếc. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai hay cả những lời dăn đe nghiêm khắc của cô mỗi khi con mắc lỗi. Nhìn sâu vào trong đôi mắt kia của cô, một chút buồn, một chút lo lắng nhưng cô không trách mắng, không hề thất vọng về con mà ngược lại cô còn động viên, chỉ ra sai lầm của con trong mỗi việc làm để con rút kinh nghiệm lần sau. Mỗi lần như thế con thấy ân hận vô cùng, con tự trách bản thân con đã làm phụ lòng cô, chợt nhớ lại những hình ảnh cười nói thắm thiết trân tình giữa cô và trò, nhớ lại những kỉ niệm đầy ắp tiếng cười con cảm thấy tim mình nghẹn thắt lại không nói lên lời khi đã làm cô buồn. Sau những lần như vậy, kiến thức và kĩ năng sống của con giờ đây không ngừng được hoàn thiện.

Cuộc sống gian nan thử thách chông chênh có lúc tưởng chừng như vấp ngã nhưng giờ đây con không sợ nữa rồi, con sẽ đứng dậy nếu vấp ngã, con sẽ tự chùi nước mắt nếu có thất bại để cô thấy được một học trò của cô thực sự mạnh mẽ và bản lĩnh. Nắng vẫn hồng trên cây lá sớm mai, mây vẫn bay sau những cơn giông bão, thời gian vẫn nhẹ nhàng trôi đi trong vô hình. Chỉ có công ơn của cô là không bao giờ đếm được, cô đã chấp cánh cho bao thế hệ học sinh vào đời. Con cũng may mắn là một trong số đó được cô chuẩn bị cho một hành trang tri thức để lái con tàu vũ trụ bay vào cuộc sống, tự do vẫy vùng, tự do quyết định cho tương lai. Cô không có cánh, cô không có vòng thánh nhưng trong mắt con cô vẫn là bà tiên, bà tiên đem đến cho tâm hồn con bao phép màu kì diệu, khơi dậy trong con tình yêu cuộc sống, chan hòa và mở lòng đón cuộc sống, phép màu đã khơi dậy niềm đam mê bị che khuất trong chính trái tim ngây dại này.

Qua bài văn này con xin dành tặng những lời cảm ơn chân thành nhất từ trong sâu thẳm trái tim con. Con chúc cô ngày càng mạnh khỏe, luôn vui vẻ và hạnh phúc và đặc biệt nữa hãy cười thật nhiều cô nhé! Cuộc sống còn nhiều điều kì diệu và thú vị lắm hãy nâng bước các thế hệ học sinh như con bay xa hơn nữa nhé! Con cảm ơn cô vì những gì cô đã làm cho con, con cảm ơn hơi ấm tình thương của cô đã sưởi ấm tâm hồn con để con vững bước trên con đường tương lai. Con cảm ơn cô (thầy) nhiều!
Em cảm ơn các thầy cô người dạy dỗ con…
 
Bên trên