tran hương
Well-known member
Một trong những hành trình mà tôi chọn để bắt đầu năm mới của mình là những cung đường chạy bộ.
Tỉnh lộ 639 nhìn về cánh đồng quạt gió - Ảnh: NẮNG MÙA XUÂN
Chạy bộ là môn thể thao có thể thực hiện ngay cả khi không có ai khác ngoài mình, chỉ cần một đôi giày chuẩn và một cung đường tốt.
Tôi đã thật sung sướng và phấn chấn khi được chạy trên cung đường này: tỉnh lộ 639 Bình Định, đoạn từ cánh đồng điện gió Phương Mai (huyện Phù Cát - Tuy Phước) đến "tiểu sa mạc cát" Nhơn Hội (thành phố Quy Nhơn), chạy một quãng nữa sẽ đến cầu Thị Nại - cây cầu vượt biển ngút ngàn gió trời viễn du.
Mùa xuân, hoàng hôn tựa một áng thơ dịu dàng mới viết. Hai bên cung đường là những vạt rừng dương (phi lao) rủ bóng xanh mướt, dìu dặt miên mải gió chiều. Gió lồng lộng thổi từ đầm, từ biển, như những chàng trai đôi mươi vạm vỡ, hồ hởi và phóng túng đón nàng xuân đang hiện hữu giữa bao la.
Những tuốc bin quạt gió lừng lững vươn cao, cuốn người ta vào nỗi choáng ngợp khi nhìn lên vòm trời, cánh đồng quạt gió tựa những mầm lá non khổng lồ mọc lên mạnh mẽ từ cỗi cằn đất cát.
Một tuốc bin quạt gió giữa rừng dương - Ảnh: NẮNG MÙA XUÂN
Dọc cung đường chạy của tôi mùa này, nhiều bạn trẻ dừng lại tạo dáng chụp ảnh, trong ánh hoàng hôn sóng sánh màu nắng xuân mỏng tang dịu nhẹ, sau lưng hiện lên bóng rừng dương thanh tân ngút ngát, cánh đồng quạt gió vi vút thênh thang.
Ngọn gió rừng dương đang hòa mình vào những cuộc tái sinh bất tận thành nguồn điện sạch. Cánh đồng quạt gió Phương Mai tự lúc nào gọi người phương xa tụ về rạng rỡ trong những bức hình mùa xuân.
Từ vùng này dọc theo tỉnh lộ 639 ngược lên phía bắc, biển Trung Lương điệp trùng sẽ nồng hậu đón người lữ khách bằng tiếng sóng xô ì oạp mê mải. Biển sóng một bên và núi rừng một bên.
Cung đường chạy trên tỉnh lộ 639 - Ảnh: YÊN BẠCH
Hướng mắt lên phía núi sẽ bắt gặp tượng Phật Thích Ca ngồi điềm nhiên và nhân hậu nhìn xuống cả một vùng non nước. Chùa Linh Phong huyền sử cất giấu bao trầm tích thời cuộc. Hòn Vọng Phu cô độc giữa đỉnh trời chót vót, như còn vọng lên những tiếng gọi từ thăm thẳm hư không. Tháng giêng, mùa lễ hội bắt đầu.
Tôi chạy xuôi về phía nam, phía bán đảo Phương Mai tựa người thiếu nữ ngủ mê gối đầu lên biển xanh rạo rực. Những cánh chim vút bay chở giấc mộng hải hồ. Trước mắt tôi là màu trời xanh mê đắm.
Những quãng đường dốc đồi mềm mại, thẳng tắp cứ nối tiếp hiện ra. Một bên là trảng cát vàng nguyên sơ bát ngát. Một bên mở ra vùng trời khoáng đạt sông nước đầm Thị Nại, ngang dọc những vạt cây rừng ngập mặn, những chiếc thuyền câu neo giấc mơ biển cả vào lớp lớp gợn sóng loang dài.
Đầm Thị Nại trong buổi hoàng hôn từ cung đường chạy nhìn xuống - Ảnh: YÊN BẠCH
Giữa giấc chiều tà, mặt trời rót những dòng nắng như mật xuống trái tim đầm Thị Nại, cùng lúc gió từ đầm đổ về trong niềm hoan ca thổn thức, nồng nhiệt dẫn tôi vào một miền mát lành thanh tân. Tất cả nhen nhóm lên trong tôi ý muốn được tan ra đến cùng tận khoảnh khắc này.
Đó cũng chính là lúc những cánh cửa trong lòng mình được mở ra, để trọn vẹn an hưởng đặc ân kỳ vĩ của đất trời quê xứ.
Tôi thấy mình hoàn toàn tự do trong đôi cánh của nỗi xốn xang và ước nguyện. Tuổi trẻ với rừng rực khao khát kiếm tìm bao chân trời mới lạ vời xa, rút cuộc cũng chỉ thấy yên lòng và hạnh phúc nhất trong vùng trời khỏa bóng quê nhà.
Để thỏa thuê uống cạn những ngụm nắng lìm lịm mùi cỏ cây xứ sở, chờ đợi để chậm rãi ngắm nhìn trọn vẹn một hoàng hôn, phập phồng lồng ngực bóng hình của mùa xuân - mùa hy vọng.
Cung đường chạy theo tỉnh lộ 639
Giữa đường chạy mùa xuân, tôi nghĩ về cuốn sách "Tôi nói gì khi nói về chạy bộ" của nhà văn Haruki Murakami. Tôi nhớ ông đã viết: "Trong cự ly chạy dài thì đối thủ duy nhất ta phải đánh bại là chính ta, chính cái cung cách cũ của ta".
Có vinh quang nào hơn chiến thắng chính bản thân ta, và những điều ta học được xuyên suốt cuộc hành trình đôi khi mang sức mạnh hơn cả một chiến thắng.
Tận hưởng những hậu đãi của đất trời dọc đường chạy, cũng là một cách quên đi bao đuối sức mệt nhọc mà chạm tới niềm hân hoan về đích. Giống như khi ta lắng nghe tiếng thì thầm của trái tim, đôi chân và hơi thở để can trường vượt qua những vần vũ bủa vây đâu đó suốt dặm dài kiếm tìm, vươn tới những đích đến cuộc đời.
Nếu thời gian là một dòng chảy vô biên, mỗi mùa xuân trong đời sẽ là một bến dừng, khởi đầu một hành trình mới.
Cuộc đời là muôn vạn những hành trình, mà tựu trung lại chỉ một hành trình duy nhất, đó là hành trình mưu cầu hạnh phúc. Biết yêu những nhánh hoa dại nhu mì, gốc bàng già mùa thay lá ứa đỏ, tiếng chim tháng giêng thánh thót dọc đường, sẻ chia với những người đồng hành cùng ta, gom góp tất cả vào chiếc túi niềm vui giản dị giữa đời này, đó đã là hạnh phúc.
Tỉnh lộ 639 nhìn về cánh đồng quạt gió - Ảnh: NẮNG MÙA XUÂN
Chạy bộ là môn thể thao có thể thực hiện ngay cả khi không có ai khác ngoài mình, chỉ cần một đôi giày chuẩn và một cung đường tốt.
Tôi đã thật sung sướng và phấn chấn khi được chạy trên cung đường này: tỉnh lộ 639 Bình Định, đoạn từ cánh đồng điện gió Phương Mai (huyện Phù Cát - Tuy Phước) đến "tiểu sa mạc cát" Nhơn Hội (thành phố Quy Nhơn), chạy một quãng nữa sẽ đến cầu Thị Nại - cây cầu vượt biển ngút ngàn gió trời viễn du.
Mùa xuân, hoàng hôn tựa một áng thơ dịu dàng mới viết. Hai bên cung đường là những vạt rừng dương (phi lao) rủ bóng xanh mướt, dìu dặt miên mải gió chiều. Gió lồng lộng thổi từ đầm, từ biển, như những chàng trai đôi mươi vạm vỡ, hồ hởi và phóng túng đón nàng xuân đang hiện hữu giữa bao la.
Những tuốc bin quạt gió lừng lững vươn cao, cuốn người ta vào nỗi choáng ngợp khi nhìn lên vòm trời, cánh đồng quạt gió tựa những mầm lá non khổng lồ mọc lên mạnh mẽ từ cỗi cằn đất cát.
Một tuốc bin quạt gió giữa rừng dương - Ảnh: NẮNG MÙA XUÂN
Dọc cung đường chạy của tôi mùa này, nhiều bạn trẻ dừng lại tạo dáng chụp ảnh, trong ánh hoàng hôn sóng sánh màu nắng xuân mỏng tang dịu nhẹ, sau lưng hiện lên bóng rừng dương thanh tân ngút ngát, cánh đồng quạt gió vi vút thênh thang.
Ngọn gió rừng dương đang hòa mình vào những cuộc tái sinh bất tận thành nguồn điện sạch. Cánh đồng quạt gió Phương Mai tự lúc nào gọi người phương xa tụ về rạng rỡ trong những bức hình mùa xuân.
Từ vùng này dọc theo tỉnh lộ 639 ngược lên phía bắc, biển Trung Lương điệp trùng sẽ nồng hậu đón người lữ khách bằng tiếng sóng xô ì oạp mê mải. Biển sóng một bên và núi rừng một bên.
Cung đường chạy trên tỉnh lộ 639 - Ảnh: YÊN BẠCH
Hướng mắt lên phía núi sẽ bắt gặp tượng Phật Thích Ca ngồi điềm nhiên và nhân hậu nhìn xuống cả một vùng non nước. Chùa Linh Phong huyền sử cất giấu bao trầm tích thời cuộc. Hòn Vọng Phu cô độc giữa đỉnh trời chót vót, như còn vọng lên những tiếng gọi từ thăm thẳm hư không. Tháng giêng, mùa lễ hội bắt đầu.
Tôi chạy xuôi về phía nam, phía bán đảo Phương Mai tựa người thiếu nữ ngủ mê gối đầu lên biển xanh rạo rực. Những cánh chim vút bay chở giấc mộng hải hồ. Trước mắt tôi là màu trời xanh mê đắm.
Những quãng đường dốc đồi mềm mại, thẳng tắp cứ nối tiếp hiện ra. Một bên là trảng cát vàng nguyên sơ bát ngát. Một bên mở ra vùng trời khoáng đạt sông nước đầm Thị Nại, ngang dọc những vạt cây rừng ngập mặn, những chiếc thuyền câu neo giấc mơ biển cả vào lớp lớp gợn sóng loang dài.
Đầm Thị Nại trong buổi hoàng hôn từ cung đường chạy nhìn xuống - Ảnh: YÊN BẠCH
Giữa giấc chiều tà, mặt trời rót những dòng nắng như mật xuống trái tim đầm Thị Nại, cùng lúc gió từ đầm đổ về trong niềm hoan ca thổn thức, nồng nhiệt dẫn tôi vào một miền mát lành thanh tân. Tất cả nhen nhóm lên trong tôi ý muốn được tan ra đến cùng tận khoảnh khắc này.
Đó cũng chính là lúc những cánh cửa trong lòng mình được mở ra, để trọn vẹn an hưởng đặc ân kỳ vĩ của đất trời quê xứ.
Tôi thấy mình hoàn toàn tự do trong đôi cánh của nỗi xốn xang và ước nguyện. Tuổi trẻ với rừng rực khao khát kiếm tìm bao chân trời mới lạ vời xa, rút cuộc cũng chỉ thấy yên lòng và hạnh phúc nhất trong vùng trời khỏa bóng quê nhà.
Để thỏa thuê uống cạn những ngụm nắng lìm lịm mùi cỏ cây xứ sở, chờ đợi để chậm rãi ngắm nhìn trọn vẹn một hoàng hôn, phập phồng lồng ngực bóng hình của mùa xuân - mùa hy vọng.
Cung đường chạy theo tỉnh lộ 639
Giữa đường chạy mùa xuân, tôi nghĩ về cuốn sách "Tôi nói gì khi nói về chạy bộ" của nhà văn Haruki Murakami. Tôi nhớ ông đã viết: "Trong cự ly chạy dài thì đối thủ duy nhất ta phải đánh bại là chính ta, chính cái cung cách cũ của ta".
- Khoảnh khắc Tết của tôi: Chuyến du xuân đặc biệt, đến Bù Gia Mập lì xì cho tê tê, cầy mực, cu li...
- Khoảnh khắc Tết của tôi: Điền Lộc mộc mạc nét xưa nét nay
- Khoảnh khắc Tết của tôi: Đà Lạt một nhớ hai thương, ba chẳng muốn rời
Có vinh quang nào hơn chiến thắng chính bản thân ta, và những điều ta học được xuyên suốt cuộc hành trình đôi khi mang sức mạnh hơn cả một chiến thắng.
Tận hưởng những hậu đãi của đất trời dọc đường chạy, cũng là một cách quên đi bao đuối sức mệt nhọc mà chạm tới niềm hân hoan về đích. Giống như khi ta lắng nghe tiếng thì thầm của trái tim, đôi chân và hơi thở để can trường vượt qua những vần vũ bủa vây đâu đó suốt dặm dài kiếm tìm, vươn tới những đích đến cuộc đời.
Nếu thời gian là một dòng chảy vô biên, mỗi mùa xuân trong đời sẽ là một bến dừng, khởi đầu một hành trình mới.
Cuộc đời là muôn vạn những hành trình, mà tựu trung lại chỉ một hành trình duy nhất, đó là hành trình mưu cầu hạnh phúc. Biết yêu những nhánh hoa dại nhu mì, gốc bàng già mùa thay lá ứa đỏ, tiếng chim tháng giêng thánh thót dọc đường, sẻ chia với những người đồng hành cùng ta, gom góp tất cả vào chiếc túi niềm vui giản dị giữa đời này, đó đã là hạnh phúc.