linh_449
Linh Linhh
MỈM CƯỜI SỐNG TIẾP | Cao Gia Trình
Thể loại: Tản văn
——
Mỉm Cười Sống Tiếp là một bức tranh muôn màu muôn vẻ về những câu chuyện cuộc sống thường ngày. Bức tranh ấy được vẽ lên từ tình cảm gia đình, tình bạn và những vấn đề thường nhật mà tác giả Cao Gia Trình đã và đang trải qua. Từ cuốn sách này, có lẽ độc giả sẽ bắt gặp hình bóng của bản thân, hay một người thân quen nào đó xung quanh mình. Có những hoang mang, sợ hãi thời thơ dại, cũng có những sự thay đổi mang tính tích cực, nhiều hơn cả là cảm giác đau đớn, giằng xé trong quá trình trưởng thành. Đằng sau những câu văn sắc bén, gai góc ấy, tác giả Cao Gia Trình vẫn luôn muốn hướng tới những điều đẹp đẽ nhất.
“Sau khi đi làm, bạn cảm thấy cuộc sống này chỉ toàn những năng lượng tiêu cực, nhưng thứ khiến bạn phải tiếp nhận những năng lực tiêu cực ấy không phải là bản thân công việc, mà là những con người cùng làm việc với bạn, còn cả trái tim mong manh yếu đuối của bạn nữa.”(trích trang 65)
---------
Cuốn sách gồm 28 câu chuyện nhỏ được chia làm 3 phần chính:
*Phần một:Trước khi trưởng thành
Kí ức tuổi thơ mỗi người có thể là hình ảnh dịu dàng của bàn tay mẹ, là mỗi lần áp lưng cha khi được cha đèo đến trường. Còn tuổi thơ của tác giả Gia Trình thì lại khác: đó là đôi bàn tay tần tảo của bà nội, là câu chuyện ngày xửa ngày xưa của ông. Anh lớn lên bằng tình yêu thương của ông bà cộng lại, bù đắp những mất mát khi bố mẹ chia xa.
Đến ngưỡng cửa trưởng thành, năm 23 tuổi, đứng trước sự lựa chọn rời xa ông bà để lập nghiệp, anh bối rối, liệu mình có nên tiếp tục cuộc sống qua ngày cho xong. Nhưng cuối cùng, Gia Trình vẫn quyết định lên đường đến Bắc Kinh, chật vật với thành phố hoa lệ, rải CV xin việc làm liên tục cả tháng trời mà cứ như đá chìm đáy biển. Để đến cuối cùng anh nhận ra rằng: “Việc không tạm bợ mới là đức tính tốt đẹp nhất trên thế gian này.”
--
*Phần hai:Thế giới này không giống với những gì bạn nghĩ
Trong phần này, bạn sẽ thấy được sự khắc nghiệt của cuộc sống qua nghị lực chống chọi với căn bệnh nan y của một cô diễn viên, khao khát được sống tiếp, được sống lần nữa, cho đến khi công bố u lành tính thì lại bị chính khán giả quay lưng, chỉ trích giả tạo, v.v.. Có thể nói, “trong thế giới hỗn tạp này, có khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.” (trích trang 41)
Các câu chuyện khác như về sự sinh tồn trong công ty lừa đảo (bán hàng đa cấp); hay nếu những người xa lạ đáng ghét có thể cho vào blacklist (danh sách đen) thì với người thân, bạn bè sẽ ra sao? Hoặc áp lực về việc làm, việc kết hôn, sự đốc thúc của cha mẹ đã khiến Tiểu Mã – một cô gái xinh đẹp phải xem mắt không dưới mười lần. Những câu chuyện có phần quen thuộc đối với mỗi chúng ta. Bao nhiêu đó cũng đủ khiến ta thấy được sự chật vật, ngột ngạt của thế giới hỗn tạp này.
--
*Phần ba:Nào, để tôi kể chuyện cho bạn nghe
Ở phần cuối, độc giả hãy cùng ngồi xuống, lắng nghe Cao Gia Trình kể về cuộc đời, số phận của một vài người quen, người bạn của tác giả. Chẳng hạn như vị bác sĩ Hồ cùng căn phòng khám quen thuộc, bởi vì từ bé sức khỏe của Gia Trình đã không tốt, một thời gian dài anh chỉ đi lại từ nhà và bệnh viện. Nhiều người còn bông đùa rằng: “Với số tiền hằng năm cậu ‘cống nạp’ cho bệnh viện thì có thể nuôi thêm một đứa nữa đấy!”; hay bạn sẽ được lắng nghe số phận của một cô gái mang tên Ngô Khải Lệ - là nạn nhân bị xâm hại lúc nhỏ bởi cấp dưới của bố mình trong công ty, cô sống trong bóng ma tâm lý để đến khi trưởng thành luôn thiếu thốn cảm giác an toàn, hấp tấp trong mọi chuyện. Mỗi nhân vật là mỗi câu chuyện, mỗi mảnh đời khác nhau, có mảng tối, mảng sáng, tất cả tạo nên bức tranh mang tên cuộc sống.
“Bạn phải biết rằng, đằng sau những con đường tắt đều chứa rất nhiều cạm bẫy. Và không có con đường nào luôn bật đèn xanh cho bạn vô điều kiện.” (trang 125)
---------
“Ngoại trừ việc giữ im lặng đúng mực, thì ta cũng đừng bao giờ quên đi tấm lòng lương thiện cơ bản nhất.” (trang 101)
Tạm kết, nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta bị bỏ rơi, bị thất bại bởi những quyết định chúng ta làm và chúng ta có thể rơi vào những tình huống khó khăn. Khi ấy, ta cảm thấy như mình thật vô giá trị, nhưng cho dù điều gì xảy ra, hãy tin rằng bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình, để từ đó có thể ‘mỉm cười sống tiếp’.
——
Thank you for reading!
Review & Photo by @Thu Hồng Hoàng.
Thể loại: Tản văn
——
Mỉm Cười Sống Tiếp là một bức tranh muôn màu muôn vẻ về những câu chuyện cuộc sống thường ngày. Bức tranh ấy được vẽ lên từ tình cảm gia đình, tình bạn và những vấn đề thường nhật mà tác giả Cao Gia Trình đã và đang trải qua. Từ cuốn sách này, có lẽ độc giả sẽ bắt gặp hình bóng của bản thân, hay một người thân quen nào đó xung quanh mình. Có những hoang mang, sợ hãi thời thơ dại, cũng có những sự thay đổi mang tính tích cực, nhiều hơn cả là cảm giác đau đớn, giằng xé trong quá trình trưởng thành. Đằng sau những câu văn sắc bén, gai góc ấy, tác giả Cao Gia Trình vẫn luôn muốn hướng tới những điều đẹp đẽ nhất.
“Sau khi đi làm, bạn cảm thấy cuộc sống này chỉ toàn những năng lượng tiêu cực, nhưng thứ khiến bạn phải tiếp nhận những năng lực tiêu cực ấy không phải là bản thân công việc, mà là những con người cùng làm việc với bạn, còn cả trái tim mong manh yếu đuối của bạn nữa.”(trích trang 65)
---------
Cuốn sách gồm 28 câu chuyện nhỏ được chia làm 3 phần chính:
*Phần một:Trước khi trưởng thành
Kí ức tuổi thơ mỗi người có thể là hình ảnh dịu dàng của bàn tay mẹ, là mỗi lần áp lưng cha khi được cha đèo đến trường. Còn tuổi thơ của tác giả Gia Trình thì lại khác: đó là đôi bàn tay tần tảo của bà nội, là câu chuyện ngày xửa ngày xưa của ông. Anh lớn lên bằng tình yêu thương của ông bà cộng lại, bù đắp những mất mát khi bố mẹ chia xa.
Đến ngưỡng cửa trưởng thành, năm 23 tuổi, đứng trước sự lựa chọn rời xa ông bà để lập nghiệp, anh bối rối, liệu mình có nên tiếp tục cuộc sống qua ngày cho xong. Nhưng cuối cùng, Gia Trình vẫn quyết định lên đường đến Bắc Kinh, chật vật với thành phố hoa lệ, rải CV xin việc làm liên tục cả tháng trời mà cứ như đá chìm đáy biển. Để đến cuối cùng anh nhận ra rằng: “Việc không tạm bợ mới là đức tính tốt đẹp nhất trên thế gian này.”
--
*Phần hai:Thế giới này không giống với những gì bạn nghĩ
Trong phần này, bạn sẽ thấy được sự khắc nghiệt của cuộc sống qua nghị lực chống chọi với căn bệnh nan y của một cô diễn viên, khao khát được sống tiếp, được sống lần nữa, cho đến khi công bố u lành tính thì lại bị chính khán giả quay lưng, chỉ trích giả tạo, v.v.. Có thể nói, “trong thế giới hỗn tạp này, có khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.” (trích trang 41)
Các câu chuyện khác như về sự sinh tồn trong công ty lừa đảo (bán hàng đa cấp); hay nếu những người xa lạ đáng ghét có thể cho vào blacklist (danh sách đen) thì với người thân, bạn bè sẽ ra sao? Hoặc áp lực về việc làm, việc kết hôn, sự đốc thúc của cha mẹ đã khiến Tiểu Mã – một cô gái xinh đẹp phải xem mắt không dưới mười lần. Những câu chuyện có phần quen thuộc đối với mỗi chúng ta. Bao nhiêu đó cũng đủ khiến ta thấy được sự chật vật, ngột ngạt của thế giới hỗn tạp này.
--
*Phần ba:Nào, để tôi kể chuyện cho bạn nghe
Ở phần cuối, độc giả hãy cùng ngồi xuống, lắng nghe Cao Gia Trình kể về cuộc đời, số phận của một vài người quen, người bạn của tác giả. Chẳng hạn như vị bác sĩ Hồ cùng căn phòng khám quen thuộc, bởi vì từ bé sức khỏe của Gia Trình đã không tốt, một thời gian dài anh chỉ đi lại từ nhà và bệnh viện. Nhiều người còn bông đùa rằng: “Với số tiền hằng năm cậu ‘cống nạp’ cho bệnh viện thì có thể nuôi thêm một đứa nữa đấy!”; hay bạn sẽ được lắng nghe số phận của một cô gái mang tên Ngô Khải Lệ - là nạn nhân bị xâm hại lúc nhỏ bởi cấp dưới của bố mình trong công ty, cô sống trong bóng ma tâm lý để đến khi trưởng thành luôn thiếu thốn cảm giác an toàn, hấp tấp trong mọi chuyện. Mỗi nhân vật là mỗi câu chuyện, mỗi mảnh đời khác nhau, có mảng tối, mảng sáng, tất cả tạo nên bức tranh mang tên cuộc sống.
“Bạn phải biết rằng, đằng sau những con đường tắt đều chứa rất nhiều cạm bẫy. Và không có con đường nào luôn bật đèn xanh cho bạn vô điều kiện.” (trang 125)
---------
“Ngoại trừ việc giữ im lặng đúng mực, thì ta cũng đừng bao giờ quên đi tấm lòng lương thiện cơ bản nhất.” (trang 101)
Tạm kết, nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta bị bỏ rơi, bị thất bại bởi những quyết định chúng ta làm và chúng ta có thể rơi vào những tình huống khó khăn. Khi ấy, ta cảm thấy như mình thật vô giá trị, nhưng cho dù điều gì xảy ra, hãy tin rằng bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình, để từ đó có thể ‘mỉm cười sống tiếp’.
——
Thank you for reading!
Review & Photo by @Thu Hồng Hoàng.