vinh1991
Member
Hà là sinh viên năm nhất, vừa từ quê lên thành phố nhập học. Những ngày đầu, cô gái nhỏ nhắn vẫn chưa quen với nhịp sống hối hả nơi đây. Mỗi sáng, cô thường đi bộ đến trường, mắt ngái ngủ, lòng có chút bâng khuâng nhớ nhà.
Một sáng thứ Hai, sau buổi học đầu tiên kéo dài tận ba tiết, Hà ghé vào một quán nhỏ góc đường vì thấy mệt rũ. Quán tên là TheSamHouse, không có gì quá đặc biệt, nhưng có tiếng nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa cũ kỹ, và mùi thơm nồng nàn từ những tách cà phê nóng hổi.
Hà nhìn vào menu, lúng túng. Cô chưa từng uống cà phê – ở quê, cha mẹ cô chỉ uống trà. Thấy vậy, cô nhân viên mỉm cười:
Khi ly cà phê đặt xuống bàn, lớp đá tan ra chậm rãi trong làn sữa nâu sánh mịn. Hà cầm ly lên, chạm môi vào. Ngụm đầu tiên làm cô hơi nhăn mặt – vị đắng len vào đầu lưỡi, bất ngờ và mạnh mẽ. Nhưng rồi, dư vị ngọt ngào dịu lại sau đó khiến cô ngẩn người.
Lạ thật. Cà phê vừa đắng, vừa ngọt. Giống như cảm giác của Hà lúc này – bỡ ngỡ, có phần lo sợ, nhưng cũng đầy tò mò và hy vọng.
Cô uống thêm một ngụm nữa, lần này chậm hơn. Ngoài trời, nắng lên rõ rệt. Trong lòng Hà cũng dần ấm lại.
Từ hôm ấy, mỗi sáng thứ Hai, Hà đều ghé Gió & Cà Phê. Không phải vì nghiện cà phê, mà vì cô đã bắt đầu yêu cái cảm giác trưởng thành, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi trong chiếc ly đắng ngọt đầu đời ấy.
Một sáng thứ Hai, sau buổi học đầu tiên kéo dài tận ba tiết, Hà ghé vào một quán nhỏ góc đường vì thấy mệt rũ. Quán tên là TheSamHouse, không có gì quá đặc biệt, nhưng có tiếng nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa cũ kỹ, và mùi thơm nồng nàn từ những tách cà phê nóng hổi.
Hà nhìn vào menu, lúng túng. Cô chưa từng uống cà phê – ở quê, cha mẹ cô chỉ uống trà. Thấy vậy, cô nhân viên mỉm cười:
Hà gật đầu, dù trong lòng vẫn ngại ngần.“Bạn thử cà phê sữa đá không? Ngọt ngọt, dễ uống lắm.”
Khi ly cà phê đặt xuống bàn, lớp đá tan ra chậm rãi trong làn sữa nâu sánh mịn. Hà cầm ly lên, chạm môi vào. Ngụm đầu tiên làm cô hơi nhăn mặt – vị đắng len vào đầu lưỡi, bất ngờ và mạnh mẽ. Nhưng rồi, dư vị ngọt ngào dịu lại sau đó khiến cô ngẩn người.
Lạ thật. Cà phê vừa đắng, vừa ngọt. Giống như cảm giác của Hà lúc này – bỡ ngỡ, có phần lo sợ, nhưng cũng đầy tò mò và hy vọng.
Cô uống thêm một ngụm nữa, lần này chậm hơn. Ngoài trời, nắng lên rõ rệt. Trong lòng Hà cũng dần ấm lại.
Từ hôm ấy, mỗi sáng thứ Hai, Hà đều ghé Gió & Cà Phê. Không phải vì nghiện cà phê, mà vì cô đã bắt đầu yêu cái cảm giác trưởng thành, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi trong chiếc ly đắng ngọt đầu đời ấy.