linh_449
Linh Linhh
Tôi năm nay 14 tuổi. Nhưng kể từ năm tôi học lớp 6, những suy nghĩ trong đầu tôi đã chẳng còn ngây ngô và non nớt như những bạn đồng trang lứa. Tôi nhìn đời bằng đôi mắt cảnh giác và lo sợ. Nguyên do của việc đó là vì sau nhiều lần nhìn mẹ tôi phải khóc khi bị người ta quỵt nợ, phải chịu ế hàng vì bị đồn thổi là bán thịt thối rữa, tôi đã nhận ra thế nào là lòng người hiểm ác. Tôi đã luôn cho rằng con người ta sống với nhau chỉ bằng những lời dối trá, và từ đó tôi không tin bất kỳ ai. Nhưng có một sự việc đã hoàn toàn thay đổi lối suy nghĩ ngu ngốc ấy, đó là cuốn sách tôi được tặng từ anh Nguyễn Anh Tuấn “Những tấm lòng cao cả”.
Cuốn sách này chắc ai cũng đã ít nhất nghe đến một lần. Những câu chuyện nhỏ trong cuốn sách được trích ra thành bài học cho học sinh. Kể từ khi tôi bắt đầu đọc nó, tôi đã dần dà tin tưởng vào cuộc sống. Nội dung cuốn sách ấy chẳng có những ngôn từ phức tạp và khó hiểu, chẳng có những lời khuyên trừu tượng và cao siêu. Những trang văn chỉ là những câu chuyện nhỏ nhặt mà bạn có thể bắt gặp bất cứ đâu trong cuộc sống nhưng chúng ta lại chẳng mấy khi nhận ra, và cuốn sách đã giúp chúng ta biết sống chậm lại, ngắm nhìn mọi sự việc xung quanh để rồi nhận ra từng bài học nhẹ nhàng nhưng sâu sắc được gửi gắm trong đó. Tôi như tìm thấy hình ảnh bản thân mình trong nhân vật Enrico. Tôi cũng đã có khoảng thời gian giận bố mẹ, và lúc ấy tôi đã không biết mình nên làm gì. Tôi cũng đã có lúc thấy nản lòng khi học hành, cũng đã có lúc cãi nhau ẩu đả với bạn bè, và cũng đã có lúc thấy tự ti bất lực với bản thân. Nhưng rồi cuốn sách đã vực tôi dậy. Cuốn sách nói với tôi rằng khi cãi nhau với bố mẹ, tôi nhất định phải là người xin lỗi và mong được bố mẹ tha thứ; khi bạn bè xích mích, sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu tôi cứ giữ cái lòng tự cao ngu ngốc; khi thấy nản lòng trong học hành, hãy thử một ngày ra ngoài và tận hưởng cuộc sống, tôi sẽ thấy yêu đời hơn; và khi tôi tự ti bất lực, hãy tìm về với gia đình, đó là nơi duy nhất vỗ về trái tim tôi.
Và thứ tôi biết ơn cuốn sách nhất chính là lòng tim vào con người mà cuốn sách đã đem đến. Tôi đã luôn nghĩ rằng tâm địa con người thật sự bẩn thỉu, nhưng nhờ những câu chuyện được kể nhẹ nhàng ấy, tôi đã hiểu rằng không phải lòng dạ ai cũng xấu xa. Trên thế giới này vẫn còn những tâm hồn cao cả, lan toả đi những hạt giống tốt lành đến muôn nơi. Tôi cảm động khi thấy chú bé nạo ống khói toàn thân đen nhẻm được các nữ sinh đội mũ lông chim đủ màu sắc vây quanh, đưa cho chú bé những đồng tiền xu mà mình có. Các em gái nhỏ hơn lại luồn vào mũ chú bé những khóm hoa nhỏ xinh. Tôi đã từng bật khóc trước sự hi sinh bản thân của Mario để cô bạn mới quen được sống trong câu chuyện “Một vụ đắm tàu”. Tôi thương cả cậu bé Garone tốt bụng và dũng cảm, tuy có một thể lực tốt nhưng lại chẳng bao giờ ức hiếp bạn bè, còn đứng ra bảo vệ cậu bạn Nenli gù lưng luôn mặc cảm và yếu đuối. Và trong bức thư người mẹ gửi cho Enrico viết về những người nghèo khổ, tôi đã học được cách đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh xung quanh mình. Nhờ có cuốn sách, tôi mới hiểu được thế nào là tình yêu thương.
Trong tất cả những câu chuyện của cuốn sách, có một câu chuyện mà tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, và chính câu chuyện đó đã hoàn toàn làm thay đổi lối suy nghĩ của tôi. Đó là “Người y tá của Tata”( Tata có nghĩa là cha). Nội dung kể về cậu bé Phransetxco có một người cha đi làm từ Pháp về bị bệnh phải nhập viện. Cậu bé nghe tin lập tức một mình khăn gói đến Napoli tìm cha, đi bộ bằng đôi chân trần không nghỉ suốt 10 cây số. Đến nơi thì hay tin cha mình ốm nặng, nằm bất động trên giường, không thể cử động được, mỗi ngày chỉ có thể nhìn chằm chằm cậu mà không nói lời nào. Thế là Phransetxco bắt đầu cuộc đời của người y tá. Không thể làm được gì nhiều, cậu sửa lại cho ngay ngắn cái chăn, thi thoảng sờ tay cha mình, cúi xuống nghe ngóng khi có tiếng rên. Đêm đến cậu chỉ ngủ trên 2 cái ghế ghép lại, và sáng dậy lại tiếp tục công việc. Cậu trò chuyện với cha mình suốt ngày, cậu nói liếng thoắng, kể về mẹ, về các em gái với hi vọng ông sẽ sớm khoẻ lại. Có đôi khi cậu nhận ra đôi môi cha hơi mỉm cười, và tròng mắt ánh lên một vẻ biết ơn mơ hồ. Rồi ngày nọ nối tiếp ngày kia, đến ngày thứ năm, bệnh ông trở nặng. Nhưng cũng chính hôm đó đã có một sự việc không ai ngờ tới xảy ra. Người mà cậu chăm sóc bấy lâu nay- Không phải là cha cậu!! Đó chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại của bác sĩ! Cậu gặp lại được cha, nhưng các bạn biết không, khi cha cậu bảo cùng nhau về nhà, đứa con hiếu thảo ấy đã từ chối! Cậu đã lựa chọn ở lại với người đàn ông không quen biết, vì trong những ngày qua, trái tim cậu đã thổn thức mỗi lần nhìn ánh mắt chân thành của ông ấy, nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt không có chút sức sống… Trong những giây phút cuối đời, người đàn ông đã nắm chặt lấy đôi tay của cậu bé như một lời cảm tạ, lời cảm tạ chân thành xuất phát từ tận đáy tim… Và rồi ông ấy qua đời, nhưng tôi tin chắc rằng, ông ấy đã rất hạnh phúc… Một người sống cô độc, nhưng đến giây phút sắp từ giã cõi đời lại có một người xa lạ khóc nấc lên vì thương ông, chăm sóc cho ông như người thân ruột thịt… Chắc chắn rằng, người đàn ông ấy đã rất hạnh phúc.
Câu chuyện đó khép lại, nhưng tâm hồn tôi lại mở ra. Tôi đã không còn dùng ánh mắt ngờ vực và e sợ khi nhìn mọi người, tôi đã mỉm cười vui vẻ với họ. Và cứ mỗi khi đi qua một người nghèo khổ, tôi mua cho họ một tờ vé số hay tặng họ một bông hoa, chứ không phải là dừng lại phỏng đoán xem đây là thật hay giả. Tôi bắt đầu thích hát ca, bởi vì mỗi khi những giai điệu ấy cất lên, tôi liền cảm thấy yêu đời, yêu cuộc sống. Tôi đã không còn tự ti, tôi đã dũng cảm đứng trước hàng trăm học sinh của trường, chia sẻ về cuốn sách bất ngờ xuất hiện và bất ngờ thay đổi cuộc đời tôi. Cuốn sách ấy đẹp đẽ như chính cái tên của nó “Những tấm lòng cao cả”.
Cuốn sách này chắc ai cũng đã ít nhất nghe đến một lần. Những câu chuyện nhỏ trong cuốn sách được trích ra thành bài học cho học sinh. Kể từ khi tôi bắt đầu đọc nó, tôi đã dần dà tin tưởng vào cuộc sống. Nội dung cuốn sách ấy chẳng có những ngôn từ phức tạp và khó hiểu, chẳng có những lời khuyên trừu tượng và cao siêu. Những trang văn chỉ là những câu chuyện nhỏ nhặt mà bạn có thể bắt gặp bất cứ đâu trong cuộc sống nhưng chúng ta lại chẳng mấy khi nhận ra, và cuốn sách đã giúp chúng ta biết sống chậm lại, ngắm nhìn mọi sự việc xung quanh để rồi nhận ra từng bài học nhẹ nhàng nhưng sâu sắc được gửi gắm trong đó. Tôi như tìm thấy hình ảnh bản thân mình trong nhân vật Enrico. Tôi cũng đã có khoảng thời gian giận bố mẹ, và lúc ấy tôi đã không biết mình nên làm gì. Tôi cũng đã có lúc thấy nản lòng khi học hành, cũng đã có lúc cãi nhau ẩu đả với bạn bè, và cũng đã có lúc thấy tự ti bất lực với bản thân. Nhưng rồi cuốn sách đã vực tôi dậy. Cuốn sách nói với tôi rằng khi cãi nhau với bố mẹ, tôi nhất định phải là người xin lỗi và mong được bố mẹ tha thứ; khi bạn bè xích mích, sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu tôi cứ giữ cái lòng tự cao ngu ngốc; khi thấy nản lòng trong học hành, hãy thử một ngày ra ngoài và tận hưởng cuộc sống, tôi sẽ thấy yêu đời hơn; và khi tôi tự ti bất lực, hãy tìm về với gia đình, đó là nơi duy nhất vỗ về trái tim tôi.
Và thứ tôi biết ơn cuốn sách nhất chính là lòng tim vào con người mà cuốn sách đã đem đến. Tôi đã luôn nghĩ rằng tâm địa con người thật sự bẩn thỉu, nhưng nhờ những câu chuyện được kể nhẹ nhàng ấy, tôi đã hiểu rằng không phải lòng dạ ai cũng xấu xa. Trên thế giới này vẫn còn những tâm hồn cao cả, lan toả đi những hạt giống tốt lành đến muôn nơi. Tôi cảm động khi thấy chú bé nạo ống khói toàn thân đen nhẻm được các nữ sinh đội mũ lông chim đủ màu sắc vây quanh, đưa cho chú bé những đồng tiền xu mà mình có. Các em gái nhỏ hơn lại luồn vào mũ chú bé những khóm hoa nhỏ xinh. Tôi đã từng bật khóc trước sự hi sinh bản thân của Mario để cô bạn mới quen được sống trong câu chuyện “Một vụ đắm tàu”. Tôi thương cả cậu bé Garone tốt bụng và dũng cảm, tuy có một thể lực tốt nhưng lại chẳng bao giờ ức hiếp bạn bè, còn đứng ra bảo vệ cậu bạn Nenli gù lưng luôn mặc cảm và yếu đuối. Và trong bức thư người mẹ gửi cho Enrico viết về những người nghèo khổ, tôi đã học được cách đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh xung quanh mình. Nhờ có cuốn sách, tôi mới hiểu được thế nào là tình yêu thương.
Trong tất cả những câu chuyện của cuốn sách, có một câu chuyện mà tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, và chính câu chuyện đó đã hoàn toàn làm thay đổi lối suy nghĩ của tôi. Đó là “Người y tá của Tata”( Tata có nghĩa là cha). Nội dung kể về cậu bé Phransetxco có một người cha đi làm từ Pháp về bị bệnh phải nhập viện. Cậu bé nghe tin lập tức một mình khăn gói đến Napoli tìm cha, đi bộ bằng đôi chân trần không nghỉ suốt 10 cây số. Đến nơi thì hay tin cha mình ốm nặng, nằm bất động trên giường, không thể cử động được, mỗi ngày chỉ có thể nhìn chằm chằm cậu mà không nói lời nào. Thế là Phransetxco bắt đầu cuộc đời của người y tá. Không thể làm được gì nhiều, cậu sửa lại cho ngay ngắn cái chăn, thi thoảng sờ tay cha mình, cúi xuống nghe ngóng khi có tiếng rên. Đêm đến cậu chỉ ngủ trên 2 cái ghế ghép lại, và sáng dậy lại tiếp tục công việc. Cậu trò chuyện với cha mình suốt ngày, cậu nói liếng thoắng, kể về mẹ, về các em gái với hi vọng ông sẽ sớm khoẻ lại. Có đôi khi cậu nhận ra đôi môi cha hơi mỉm cười, và tròng mắt ánh lên một vẻ biết ơn mơ hồ. Rồi ngày nọ nối tiếp ngày kia, đến ngày thứ năm, bệnh ông trở nặng. Nhưng cũng chính hôm đó đã có một sự việc không ai ngờ tới xảy ra. Người mà cậu chăm sóc bấy lâu nay- Không phải là cha cậu!! Đó chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại của bác sĩ! Cậu gặp lại được cha, nhưng các bạn biết không, khi cha cậu bảo cùng nhau về nhà, đứa con hiếu thảo ấy đã từ chối! Cậu đã lựa chọn ở lại với người đàn ông không quen biết, vì trong những ngày qua, trái tim cậu đã thổn thức mỗi lần nhìn ánh mắt chân thành của ông ấy, nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt không có chút sức sống… Trong những giây phút cuối đời, người đàn ông đã nắm chặt lấy đôi tay của cậu bé như một lời cảm tạ, lời cảm tạ chân thành xuất phát từ tận đáy tim… Và rồi ông ấy qua đời, nhưng tôi tin chắc rằng, ông ấy đã rất hạnh phúc… Một người sống cô độc, nhưng đến giây phút sắp từ giã cõi đời lại có một người xa lạ khóc nấc lên vì thương ông, chăm sóc cho ông như người thân ruột thịt… Chắc chắn rằng, người đàn ông ấy đã rất hạnh phúc.
Câu chuyện đó khép lại, nhưng tâm hồn tôi lại mở ra. Tôi đã không còn dùng ánh mắt ngờ vực và e sợ khi nhìn mọi người, tôi đã mỉm cười vui vẻ với họ. Và cứ mỗi khi đi qua một người nghèo khổ, tôi mua cho họ một tờ vé số hay tặng họ một bông hoa, chứ không phải là dừng lại phỏng đoán xem đây là thật hay giả. Tôi bắt đầu thích hát ca, bởi vì mỗi khi những giai điệu ấy cất lên, tôi liền cảm thấy yêu đời, yêu cuộc sống. Tôi đã không còn tự ti, tôi đã dũng cảm đứng trước hàng trăm học sinh của trường, chia sẻ về cuốn sách bất ngờ xuất hiện và bất ngờ thay đổi cuộc đời tôi. Cuốn sách ấy đẹp đẽ như chính cái tên của nó “Những tấm lòng cao cả”.
Đính kèm
-
45 KB Xem: 58