'Phát điên' vì khó mở bịch nước mắm khi ăn cơm tấm sườn chả

Nguyễn Thị Hồng

Well-known member
Nhiều lúc tôi loay hoay cả buổi vẫn không sao mở được vì cột quá chặt. Đến khi chan được thì tay đã dính đầy nước mắm.

Tôi đang học tiếng Anh nên "săn" được một anh bạn Tây để luyện tập kỹ năng nói. Khi nói về ẩm thực, tôi hỏi món ăn Việt nào anh ấy thích nhất, anh ấy nói cơm tấm. Tôi cũng mê mẩn cơm tấm nên chúng tôi nói xoay quanh món ăn này.

Anh bạn người Tây nói thêm, ngoài cơm tấm ra anh cũng rất thích ăn các món có nước (mì, miến, phở...) ở Việt Nam. Các món ăn rất ngon, nhất là món cơm tấm, nhưng theo anh, khi mua về nhà ăn thì món ăn này bị mất điểm vì bịch nước mắm.

Tích phân và 'chiếc chân chống made in Vietnam bị lỗi'

Trao đổi một chút, tôi cũng đồng ý với quan điểm này. Dĩ nhiên nước mắm là linh hồn của mỗi dĩa cơm tấm và mỗi tiệm có công thức pha chế khác nhau, dùng loại nước mắm cũng khác nhau nên chúng tôi không khen chê về bản chất, rằng nó ngon hay dở. Chúng tôi đang nói đến hình thức, tức là cách cột bịch nước mắm (hay mở rộng hơn là các loại gia vị khác) đang có vấn đề.


Đó là một trải nghiệm không mấy tốt cho người thưởng thức. Trước đây, tôi thường hay mua cơm tấm mang về nhà. Và may mắn làm sao, tôi tìm được một quán nhỏ bán rất ngon, tôi cho 8 điểm.


Một điểm còn lại là hình thức cột bịch nước mắm. Ở quán này, chị chủ quán dùng chiếc phễu nhỏ cho nước mắm vào bịch (không để nước mắm dính khắp bịch). Điểm nhấn là cách dùng dây thun cột lại. Hai tay của chị cột thoăn thoắt, rất chắc chắn nhưng khi mở, người mua chỉ cần tháo nhẹ là chiếc dây thun tự động bật ra. Sau đó dễ dàn chan vào hộp cơm mà không mảy may bị nước mắm dính tay.

'Người Việt nên bỏ thói quen chấm chung nước mắm'

Tương tự với bịch nước mắm là bịch nước lèo hủ tíu, phở... nhiều lúc mua về nhà ăn mà tôi phát điên với cách cột dây thun của các quán. Bịch nước lèo thì nóng, họ cột dây thun sao đó mà tôi loay hoay mãi không thể nào gỡ ra được. Đôi lần mất kiên nhẫn đành cầu cứu đến cái kéo, con dao để cắt phăng đi.

Quay trở về bịch nước mắm cơm tấm, nhiều lúc ra quán cà phê (sân vườn) làm việc, tôi mua sẵn (hay đặt qua mạng) cơm tấm ăn và rồi cũng phát điên khi mở bịch nước mắm. Cột quá chặt, quá khó mở, đến khi mở được thì tay đã hôi mùi nước mắm. Đành phải vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới ăn được.

Không chỉ cơm tấm, ẩm thực Việt có rất nhiều món ăn cần đến các túi nước chấm. Nhưng bao năm qua các hàng quán vẫn có thói quen dùng thun và bịch nylon cho tiện lợi. Từ tiện lợi nên đâm ra tùy tiện... làm giảm trải nghiệm của người dùng.

Hàng Việt nhưng tên Tây, chất lượng Ta

Nếu so sánh, các bạn sẽ cho tôi là sính ngoại. Nhưng với tôi, so sánh là để học hỏi, từ những điều nhỏ nhặt nhưng làm tăng cảm giác trải nghiệm dễ chịu cho người dùng. Đơn cử như ở Nhật, họ xẻ một rãnh trên băng tựa của chiếc ghế để người ngồi có chỗ treo túi xách, rất tinh tế.

Với nhu cầu mua thức ăn mang về ngày càng cao, sao chưa có ai sáng chế ra túi đựng nước mắm thông minh, hay thứ gì đó đại loại như thế?
 
Bên trên