Hãy tưởng tượng bạn mua một tấm vé buffet cao cấp tại nhà hàng 5 sao sang trọng bậc nhất thành phố, bạn bước vào đó, choáng ngợp với sự lỗng lẫy và nguy nga. Bạn say mê nhìn vào hàng trăm món ăn tuyệt vời trên bàn, nào là tôm hùm nướng, cua rang me, bò sốt vang, đủ các loại bánh ngọt, tráng miệng hấp dẫn... Tim bạn như ngừng đập, chân không còn đứng vững.
Ngay từ giây phút đó, bạn biết mình phải làm gì và quyết định đã được đưa ra. Bạn sẽ ăn và cho đến khi không còn đi nổi nữa, bạn sẽ ăn cho dù ngày này năm sau có là ngày giỗ của bạn đi chăng nữa.
Và tất nhiên, bạn ăn đắm đuối, ăn cật lực, ăn không ngừng nghỉ, ăn điên cuồng. Bạn chỉ tập trung vào một thứ, ăn những món chính ngon nhất, những món đắt tiền nhất bạn có thế lấy, không để ý tới những món trông có vẻ “rẻ tiền" khác, bỏ qua những món tráng miệng, thức uống trông đẹp mắt nhưng sẽ làm bạn mau no, bỏ qua luôn nhưng thiết kế đẹp mắt của khách sạn, bỏ qua cả ban công nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm lộng lẫy như thế nào.
Bạn chỉ nghĩ làm sao để tối ưu hóa lợi ích của mình về mặt vật chất khi đã bỏ ra một số tiền kha khá đầu tư vào chiếc vé buffet đắt tiền, nhưng lại quên đi rất nhiều sự thật đằng sau đó.
Sự thật rằng, cho dù những món ăn đó ngon tuyệt vời như thế nào, cho dù bạn ăn nhiều như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ giúp bạn no trong vài ngày, cảm giác thỏa mãn đó rồi cũng sẽ biến mất.
Sự thật rằng, việc cố gắng nhồi nhét quá nhiều, quá sức sẽ khiến bạn khó chịu, cuối cùng có thể ảnh hưởng đến sức khỏe như đau dạ dày chẳng hạn, và bạn sẽ phải trả giá cho việc đó.
Sự thật rằng, trong khách sạn đấy còn rất nhiều thứ tuyệt vời mà bạn có thể dành thời gian thưởng thức thay vì chỉ tập trung vào những món chính. Vẫn còn đó những món tráng miệng đủ mùi vị, những thức uống lạ mắt và cảnh đẹp tới sững người.
Và cuối cùng, sự thật khủng khiếp nhất, ngày mai rồi ngày kia bạn vẫn phải tiếp tục với những món ăn bình thường, nhàm chán hằng ngày mà bạn đã đang nhai. Đó là điều mà nhiều người vẫn thường làm, thỏa mãn bản thân trong một bữa ăn nhỏ mà quên mất việc còn phải ăn cả một đời.
Một nhóm sinh viên sang Israel học và làm việc 10 tháng, với mức lương rất tốt, trung bình một tháng làm việc có thể bằng 3 tháng ở Việt Nam của sinh viên mới ra trường. Thế là mọi người chăm chỉ cố gắng làm việc thật nhiều, làm sao để kiếm được nhiều nhất trước khi về nước, làm ngày làm đêm, có khi làm 16 tiếng liên tục mà chỉ ăn mì gói lót bụng hay vài cái bánh ngọt.
Đối với nhiều bạn, đây là dịp tốt để trả những món nợ đã vay để sang được Israel, phụ giúp gia đình, và một chút để dành cho tương lai. Vì ai cũng biết rằng khi quay trở về nước với thực tế phũ phàng rằng sẽ phải vật lộn để kiếm được một công việc bình thường.
Ai cũng đang ép bản thân ăn cho thật nhiều những món chính trong đại tiệc buffet mà bỏ qua tráng miệng, thức uống và cảnh đẹp. Quên mất hoặc ép mình quên rằng họ đang ở một đất nước khác, với nhiều thứ khác. Chỉ cần quan sát một chút, thưởng thức một chút sẽ có nhiều thứ để kể lại với con cháu sau này hơn việc ngày làm 16 tiếng như trâu.
Nhưng trên cả mọi thứ, sau 10 tháng trong bữa tiệc buffet, tất cả đều còn hơn 30 năm dài để ăn, và nếu như không dành thời gian để học những kỹ năng nấu nướng, thử làm những món mới, tìm hiểu xem mình thích ăn món gì nhất, mùi vị như thế nào, thì quãng đời còn lại sau đại tiệc buffet chỉ là những bữa ăn nhàm chán, đều đặn đến buồn tẻ.
Đôi lúc, họ đã biết mình cần kỹ năng gì, nhưng vì quá mệt sau một ngày làm việc, không đủ động lực để dành thời gian luyện tập nó và cuối cùng kết thúc vẫn là những bữa ăn buồn. Nếu vậy, làm việc chăm chỉ ngày 16 giờ sẽ không tạo ra sự hạnh phúc.
Thiếu những kỹ năng quan trọng sẽ khiến bạn mãi làm những công việc bình thường, thiếu đam mê trong công việc sẽ khiến bạn sống không khác gì trong địa ngục mỗi ngày. Rời xa gia đình và môi trường thân thuộc là điều kiện tốt để trải nghiệm và suy nghĩ xem điều gì thực sự quan trong với mình và bằng mọi giá hãy sống vì nó.
Mỗi người chỉ sống một lần và đừng nên lãng phí nó.
Tác giả: Nhộn
Ngay từ giây phút đó, bạn biết mình phải làm gì và quyết định đã được đưa ra. Bạn sẽ ăn và cho đến khi không còn đi nổi nữa, bạn sẽ ăn cho dù ngày này năm sau có là ngày giỗ của bạn đi chăng nữa.
Và tất nhiên, bạn ăn đắm đuối, ăn cật lực, ăn không ngừng nghỉ, ăn điên cuồng. Bạn chỉ tập trung vào một thứ, ăn những món chính ngon nhất, những món đắt tiền nhất bạn có thế lấy, không để ý tới những món trông có vẻ “rẻ tiền" khác, bỏ qua những món tráng miệng, thức uống trông đẹp mắt nhưng sẽ làm bạn mau no, bỏ qua luôn nhưng thiết kế đẹp mắt của khách sạn, bỏ qua cả ban công nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm lộng lẫy như thế nào.
Bạn chỉ nghĩ làm sao để tối ưu hóa lợi ích của mình về mặt vật chất khi đã bỏ ra một số tiền kha khá đầu tư vào chiếc vé buffet đắt tiền, nhưng lại quên đi rất nhiều sự thật đằng sau đó.
Sự thật rằng, cho dù những món ăn đó ngon tuyệt vời như thế nào, cho dù bạn ăn nhiều như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ giúp bạn no trong vài ngày, cảm giác thỏa mãn đó rồi cũng sẽ biến mất.
Sự thật rằng, việc cố gắng nhồi nhét quá nhiều, quá sức sẽ khiến bạn khó chịu, cuối cùng có thể ảnh hưởng đến sức khỏe như đau dạ dày chẳng hạn, và bạn sẽ phải trả giá cho việc đó.
Sự thật rằng, trong khách sạn đấy còn rất nhiều thứ tuyệt vời mà bạn có thể dành thời gian thưởng thức thay vì chỉ tập trung vào những món chính. Vẫn còn đó những món tráng miệng đủ mùi vị, những thức uống lạ mắt và cảnh đẹp tới sững người.
Và cuối cùng, sự thật khủng khiếp nhất, ngày mai rồi ngày kia bạn vẫn phải tiếp tục với những món ăn bình thường, nhàm chán hằng ngày mà bạn đã đang nhai. Đó là điều mà nhiều người vẫn thường làm, thỏa mãn bản thân trong một bữa ăn nhỏ mà quên mất việc còn phải ăn cả một đời.
Một nhóm sinh viên sang Israel học và làm việc 10 tháng, với mức lương rất tốt, trung bình một tháng làm việc có thể bằng 3 tháng ở Việt Nam của sinh viên mới ra trường. Thế là mọi người chăm chỉ cố gắng làm việc thật nhiều, làm sao để kiếm được nhiều nhất trước khi về nước, làm ngày làm đêm, có khi làm 16 tiếng liên tục mà chỉ ăn mì gói lót bụng hay vài cái bánh ngọt.
Đối với nhiều bạn, đây là dịp tốt để trả những món nợ đã vay để sang được Israel, phụ giúp gia đình, và một chút để dành cho tương lai. Vì ai cũng biết rằng khi quay trở về nước với thực tế phũ phàng rằng sẽ phải vật lộn để kiếm được một công việc bình thường.
Ai cũng đang ép bản thân ăn cho thật nhiều những món chính trong đại tiệc buffet mà bỏ qua tráng miệng, thức uống và cảnh đẹp. Quên mất hoặc ép mình quên rằng họ đang ở một đất nước khác, với nhiều thứ khác. Chỉ cần quan sát một chút, thưởng thức một chút sẽ có nhiều thứ để kể lại với con cháu sau này hơn việc ngày làm 16 tiếng như trâu.
Nhưng trên cả mọi thứ, sau 10 tháng trong bữa tiệc buffet, tất cả đều còn hơn 30 năm dài để ăn, và nếu như không dành thời gian để học những kỹ năng nấu nướng, thử làm những món mới, tìm hiểu xem mình thích ăn món gì nhất, mùi vị như thế nào, thì quãng đời còn lại sau đại tiệc buffet chỉ là những bữa ăn nhàm chán, đều đặn đến buồn tẻ.
Đôi lúc, họ đã biết mình cần kỹ năng gì, nhưng vì quá mệt sau một ngày làm việc, không đủ động lực để dành thời gian luyện tập nó và cuối cùng kết thúc vẫn là những bữa ăn buồn. Nếu vậy, làm việc chăm chỉ ngày 16 giờ sẽ không tạo ra sự hạnh phúc.
Thiếu những kỹ năng quan trọng sẽ khiến bạn mãi làm những công việc bình thường, thiếu đam mê trong công việc sẽ khiến bạn sống không khác gì trong địa ngục mỗi ngày. Rời xa gia đình và môi trường thân thuộc là điều kiện tốt để trải nghiệm và suy nghĩ xem điều gì thực sự quan trong với mình và bằng mọi giá hãy sống vì nó.
Mỗi người chỉ sống một lần và đừng nên lãng phí nó.
Tác giả: Nhộn