linh_449
Linh Linhh
Review sách mới: Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Nhân lúc vừa đọc xong, cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn nên mình sẽ viết về cuốn sách này, một cuốn sách khiến mình xúc động đến rớt nước mắt.
Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi gồm 21 truyện ngắn tổng hợp từ nhiều tác giả tiếng tăm, người là nhà văn, người lại là biên kịch, học giả, diễn viên,… Nhưng bạn cũng đừng vội lo, bởi người viết tuy khác nhau, nhưng giọng văn và tình cảm trong mỗi câu chuyện đều hòa quyện vào nhau dịu dàng và tương hợp một cách lạ lùng. Có lẽ bởi cùng viết về tình cảm gia đình, viết về những người thân yêu nhất trong lòng mình nên ai nấy đều trở nên ngọt ngào và xúc động một cách rất gần gũi. Ai mà không có bố mẹ, anh chị hay một người nào đó ta coi như người trong gia đình? Tình thân ấy dù mỗi thời mỗi khác, mỗi nơi mỗi cách thức, nhưng tình yêu thì nào đâu có ranh giới, đúng không?
Cuốn sách nhỏ, mỗi câu chuyện cũng không quá dài, lại chẳng có lời nào đao to búa lớn, nhưng lại khiến mình xúc động đến lạ. Đọc rồi lại nhớ đến bố mẹ, em gái đang sống ở xa hay ông bà nay đã không còn. Bố của mình không phải người bố trong sách, mẹ của mình cũng chẳng phải người mẹ trong câu chuyện, cách thể hiện tình cảm của gia đình mình cũng có nhiều khác biệt, nhưng yêu thương luôn tìm được điểm tương đồng. Có lẽ do được viết bởi tình yêu, nên nhiều câu chuyện khiến mình cảm động tới mức rơm rớm nước mắt.
Món ăn của bà ngoại, Nhà vẫn còn, Khi bố mẹ già đi, Đứa trẻ lớn,… mỗi câu chuyện đều được viết ra từ cảm xúc chân thật của người con đối với ông bà, bố mẹ của mình. Tất cả giúp mình hiểu được một điều: Tình cảm gia đình vẫn luôn ở đó, nhưng cuộc sống luôn quá bận rộn khiến chúng ta lãng quên đi, để rồi tới một ngày giật mình nhìn lại, bố mẹ đã già, ông bà đã rời xa chúng ta từ rất lâu. Những người thật lòng yêu thương chúng ta càng ngày càng thêm xa cách.
“Bố mẹ chúng ta cũng giống như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng chúng ta, cho chúng ta chỗ dựa và ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn.”
“Luôn nói, nhà có người già như có bảo bối.
Suốt một thời gian rất dài, tôi chưa bao giờ để ý hàm nghĩa của câu này, mãi về sau một người cùng trang lứa đã nói với tôi thế này: “Cậu vẫn còn bố mẹ bên cạnh, thật sự khiến mọi người hâm mộ.” Nhìn vẻ vô lực, đau đớn trên gương mặt người đó, tôi mới biết, thì ra mình vẫn luôn hạnh phúc…”
_______________________________
Nhân lúc vừa đọc xong, cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn nên mình sẽ viết về cuốn sách này, một cuốn sách khiến mình xúc động đến rớt nước mắt.
Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi gồm 21 truyện ngắn tổng hợp từ nhiều tác giả tiếng tăm, người là nhà văn, người lại là biên kịch, học giả, diễn viên,… Nhưng bạn cũng đừng vội lo, bởi người viết tuy khác nhau, nhưng giọng văn và tình cảm trong mỗi câu chuyện đều hòa quyện vào nhau dịu dàng và tương hợp một cách lạ lùng. Có lẽ bởi cùng viết về tình cảm gia đình, viết về những người thân yêu nhất trong lòng mình nên ai nấy đều trở nên ngọt ngào và xúc động một cách rất gần gũi. Ai mà không có bố mẹ, anh chị hay một người nào đó ta coi như người trong gia đình? Tình thân ấy dù mỗi thời mỗi khác, mỗi nơi mỗi cách thức, nhưng tình yêu thì nào đâu có ranh giới, đúng không?
Cuốn sách nhỏ, mỗi câu chuyện cũng không quá dài, lại chẳng có lời nào đao to búa lớn, nhưng lại khiến mình xúc động đến lạ. Đọc rồi lại nhớ đến bố mẹ, em gái đang sống ở xa hay ông bà nay đã không còn. Bố của mình không phải người bố trong sách, mẹ của mình cũng chẳng phải người mẹ trong câu chuyện, cách thể hiện tình cảm của gia đình mình cũng có nhiều khác biệt, nhưng yêu thương luôn tìm được điểm tương đồng. Có lẽ do được viết bởi tình yêu, nên nhiều câu chuyện khiến mình cảm động tới mức rơm rớm nước mắt.
Món ăn của bà ngoại, Nhà vẫn còn, Khi bố mẹ già đi, Đứa trẻ lớn,… mỗi câu chuyện đều được viết ra từ cảm xúc chân thật của người con đối với ông bà, bố mẹ của mình. Tất cả giúp mình hiểu được một điều: Tình cảm gia đình vẫn luôn ở đó, nhưng cuộc sống luôn quá bận rộn khiến chúng ta lãng quên đi, để rồi tới một ngày giật mình nhìn lại, bố mẹ đã già, ông bà đã rời xa chúng ta từ rất lâu. Những người thật lòng yêu thương chúng ta càng ngày càng thêm xa cách.
“Bố mẹ chúng ta cũng giống như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng chúng ta, cho chúng ta chỗ dựa và ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn.”
“Luôn nói, nhà có người già như có bảo bối.
Suốt một thời gian rất dài, tôi chưa bao giờ để ý hàm nghĩa của câu này, mãi về sau một người cùng trang lứa đã nói với tôi thế này: “Cậu vẫn còn bố mẹ bên cạnh, thật sự khiến mọi người hâm mộ.” Nhìn vẻ vô lực, đau đớn trên gương mặt người đó, tôi mới biết, thì ra mình vẫn luôn hạnh phúc…”
_______________________________
Đính kèm
-
84.7 KB Xem: 54