linh_449
Linh Linhh
Mình tìm đến dòng sách tâm lý với mong muốn hiểu thêm về chính mình. Để gỡ những nút thắt suy nghĩ của bản thân. Mình hiểu được rằng căn bản khi còn quá nhỏ chúng ta không thể nào xây dựng cho mình một sự nhất quán. Đặc biệt với một xã hội nguồn thông tin khổng lồ như ngày nay thì nó lại là vấn đề. Nếu không hiểu chính mình và cứ lao theo dòng chảy thì mình chả khác nào một con thiêu thân lao vào đám cháy. Khônh phải ai cũng may mắn có một sự định hướng, bao dung ngay từ đầu. Vì vậy bản thân mình vận động, nội lực là một điều quan trọng không kém.
Quyển này viết về câu chuyện của chàng cóc. Đâu đó mình bắt gặp chính mình của những tháng năm qua. Lịch sử có thể không lặp lại nhưng con người thì có. Biết bao nhiêu sự tìm kiếm, biết bao nhiêu lời giải đáp đều bắt đầu từ hỉ, nộ, ái, ố của đời người.
1 Bạn tin vào điều gì?
Chúng ta ít để ý nhưng thật sự mọi cái mà ta làm nó bắt nguồn từ niềm tin của chúng ta. Đặc biệt niềm tin này đến từ những người chúng ta yêu thương. Con người thật sự may mắn khi có ngôn ngữ, khi có sự truyền đạt và tiếp thu cực nhanh từ thế hệ trước. Và vì vậy sự thay đổi một niềm tin đôi khi vô cùng khó khăn.
Sức đề kháng của chúng ta khi còn nhỏ quá yếu. Ta có thể có những niềm tin mù quáng. Thậm chí day dứt đau đớn bởi những niềm tin sai lầm đến từ người thân yêu.
Một định nghĩa sai về yêu thương cũng dẫn đến biết bao nhiêu đau khổ trong đời. Nếu thật sự thương nhau người ta có nhẫn tâm để nói với nhau những lời cay đắng đến thế?
2 Sự đồng điệu
Một kẻ bắt nạt và một kẻ chịu sự bắt nạt đồng hành cùng nhau. Đôi lúc con người cần những tình cảm mãnh liệt để biết rằng họ đang sống. Thậm chí là hi sinh, là đau đớn, là cho đi hết, là chịu đựng... Họ sẽ than vãn nhưng họ sẽ không chấm dứt. Vì chấm dứt họ không có cảm giác là họ đang sống. Họ mặc định cuộc đời họ là như thế.
Khi quen với cuộc sống như thế người ta sẽ chấp nhận. Nếu họ nhận ra vấn đề họ biết họ đau nhưng khả năng họ thay đổi sẽ rất ít. Bởi thay đổi nó còn đau đớn hơn nhiều so với việc chịu đựng. Họ quen đóng vai nạn nhân cho đời mình. Có lẽ đau chưa đủ nhiều người ta cũng chưa đủ để buông. Hoặc là chấp nhận, hoặc là phải sống cuộc đời khác.
3 Bạn đủ thương mình chưa?
Có đôi lúc giữa tất bật phố thị ta đừng đó khóc cho một trận thỏa thuê phận người. Vì sống cho người đến độ quên sống cho mình. Ta tha thứ cho người nhưng quên tha thứ và yêu thương mình một cách thật tâm. Ta được dạy phải tử tế, yêu thương, cho đi với người khác và quên mình.
Ta đồng hóa rằng sống cho mình là ích kỉ. Nhưng nghĩ cho kĩ ta kết nối nhiều là để làm gì? Vẫn là sống cho mình. Không phải nâng mình lên để đạp đổ người khác. Mà là yêu thương mình đủ đầy để nếu có vấp ngã ta vẫn còn tự đứng lên mà đi tiếp. Bên cạnh vật chất chúng ta vẫn cần một tâm thá bình yên để sẵn sàng đồng hành với đời.
Có thể bạn cũng sẽ gặp lại chính mình qua quá trình trị liệu tâm lý của chàng cóc.
Quyển này viết về câu chuyện của chàng cóc. Đâu đó mình bắt gặp chính mình của những tháng năm qua. Lịch sử có thể không lặp lại nhưng con người thì có. Biết bao nhiêu sự tìm kiếm, biết bao nhiêu lời giải đáp đều bắt đầu từ hỉ, nộ, ái, ố của đời người.
1 Bạn tin vào điều gì?
Chúng ta ít để ý nhưng thật sự mọi cái mà ta làm nó bắt nguồn từ niềm tin của chúng ta. Đặc biệt niềm tin này đến từ những người chúng ta yêu thương. Con người thật sự may mắn khi có ngôn ngữ, khi có sự truyền đạt và tiếp thu cực nhanh từ thế hệ trước. Và vì vậy sự thay đổi một niềm tin đôi khi vô cùng khó khăn.
Sức đề kháng của chúng ta khi còn nhỏ quá yếu. Ta có thể có những niềm tin mù quáng. Thậm chí day dứt đau đớn bởi những niềm tin sai lầm đến từ người thân yêu.
Một định nghĩa sai về yêu thương cũng dẫn đến biết bao nhiêu đau khổ trong đời. Nếu thật sự thương nhau người ta có nhẫn tâm để nói với nhau những lời cay đắng đến thế?
2 Sự đồng điệu
Một kẻ bắt nạt và một kẻ chịu sự bắt nạt đồng hành cùng nhau. Đôi lúc con người cần những tình cảm mãnh liệt để biết rằng họ đang sống. Thậm chí là hi sinh, là đau đớn, là cho đi hết, là chịu đựng... Họ sẽ than vãn nhưng họ sẽ không chấm dứt. Vì chấm dứt họ không có cảm giác là họ đang sống. Họ mặc định cuộc đời họ là như thế.
Khi quen với cuộc sống như thế người ta sẽ chấp nhận. Nếu họ nhận ra vấn đề họ biết họ đau nhưng khả năng họ thay đổi sẽ rất ít. Bởi thay đổi nó còn đau đớn hơn nhiều so với việc chịu đựng. Họ quen đóng vai nạn nhân cho đời mình. Có lẽ đau chưa đủ nhiều người ta cũng chưa đủ để buông. Hoặc là chấp nhận, hoặc là phải sống cuộc đời khác.
3 Bạn đủ thương mình chưa?
Có đôi lúc giữa tất bật phố thị ta đừng đó khóc cho một trận thỏa thuê phận người. Vì sống cho người đến độ quên sống cho mình. Ta tha thứ cho người nhưng quên tha thứ và yêu thương mình một cách thật tâm. Ta được dạy phải tử tế, yêu thương, cho đi với người khác và quên mình.
Ta đồng hóa rằng sống cho mình là ích kỉ. Nhưng nghĩ cho kĩ ta kết nối nhiều là để làm gì? Vẫn là sống cho mình. Không phải nâng mình lên để đạp đổ người khác. Mà là yêu thương mình đủ đầy để nếu có vấp ngã ta vẫn còn tự đứng lên mà đi tiếp. Bên cạnh vật chất chúng ta vẫn cần một tâm thá bình yên để sẵn sàng đồng hành với đời.
Có thể bạn cũng sẽ gặp lại chính mình qua quá trình trị liệu tâm lý của chàng cóc.
Đính kèm
-
156.4 KB Xem: 58