Nguyễn Thị Thúy Hằng
Moderator
Thương trường là chiến trường, người chủ tướng cần TẬP TRUNG CAO ĐỘ, tức TOÀN TÂM, TOÀN Ý, TÂM HUYẾT (TIM VÀ MÁU). Chốn thương trường ngày nay, hay chiến trường ngày xưa, ai xao nhãng thì THUA trận ngay lập tức.
Như bài báo dưới phần còm. Với người bình thường thì thấy nó lạ lùng chứ 100% triệu phú tỷ phú tự thân đều vậy. Tất cả đều nhanh gọn lẹ, đơn giản, thời gian quý giá vô ngần. Những ông chủ tỷ đô người Hoa ở Băng Cốc vẫn ngồi ăn lề đường hay Bill Gates vẫn xếp hàng vô cửa hàng thức ăn nhanh. Họ không có quan tâm sơn hào hải vị gì cả đâu, vì đơn giản là không có thời gian và không có tâm trí nào để hưởng thụ.
Không có ông chủ thật sự nào mà lại có thời gian say đắm trong các nhu cầu bản năng như ăn, ngủ, tình dục,...hay các nhu cầu phù phiếm như biệt phủ, siêu xe, chân dài, showbiz, đánh golf, bằng tiến sĩ...hoặc thể hiện vật chất ra cho người ta nể. Nếu có điều này thì chắc chắc không phải người sáng lập, có thể là con cái của họ, cấp quản lý (CEO, giám đốc làm thuê chẳng hạn).
Người chủ thật sự họ dành hết thời gian để đi lùng sục mọi ngóc ngách để tìm ra cơ hội làm ăn mới. Họ quan sát rất nhiều nhằm thay đổi cuộc sống của người khác, đóng góp cho xã hội một cái gì đó. Việc nghĩ và quán xuyến công việc đang triển khai, di chuyển đi lại trong 1 phạm vị rộng lớn đã chiếm hết thời gian.
Người tài nào cũng giống nhau ở điểm này hết. Không có thời gian, thực sự như vậy, để bàn tán chuyện của người khác hay hưởng thụ cá nhân. Yêu đương tán tỉnh cặp bồ chân dài hotgirl này nọ, chỉ ở cấp quản lý trở xuống, chứ người làm chủ thật sự không thể có. Thời gian đâu. Họ phải dồn mọi tâm trí, mọi nguồn lực, đau đáu cả ngày chỉ nghĩ đến công việc họ đã bày ra. Ăn ngủ tắm rửa họ còn phải tranh thủ vội vội vàng vàng. Nhiều bà vợ thấy chồng (nói là doanh nhân) đi công tác thì lo ngay ngáy, sợ chồng cặp với người này người kia, thì thật ra đó là thằng chồng tào lao chớ doanh nhân doanh nhéo gì. Thằng chồng doanh nhân thật sự, thời gian tìm và triển khai cơ hội không kịp ăn kịp tắm nữa là mấy cái nhu cầu rửng mỡ đó.
Chỉ có người có năng lực TẬP TRUNG vậy mới làm nên sự nghiệp lớn được. Còn lại, người đời sẽ xếp hạng vào hệ đầu óc lèo tèo, dù có tức tối tự ái hay "không cho phép ai xếp loại đánh giá tôi", thì người ta vẫn xếp loại và đánh giá như thế, chỉ là họ không nói ra cho mình biết đấy thôi. Nếu muốn chứng minh cho người đời thấy thì cứ tạo ra thành tựu đi, rồi muốn nói gì nói.
Ngày xưa, người tự thân lập quốc như Lê Lợi, Quang Trung, Gia Long,...đều "chan nước lã vào bát cơm rồi húp cái rột, xong tâm trí nghĩ đến việc đại sự, kêu người vô họp bàn công việc, triển khai công việc" như sử xưa ghi chép. Ngày nay, những ông chủ lớn, có giang sơn (giang sơn bây giờ là thị trường tiêu thụ) như ông chủ LG, Samsung, Honda, Hyundai...hay những người chủ các DN lớn của VN đều giống nhau cả. Đầu óc ai không quan tâm mấy cái phù phiếm và khoái lạc tốn thời gian thì mới có thể làm nên cơ nghiệp lớn.
Sẽ có những 8x, 9x, gen Z hiện nay sẽ làm nên đại doanh nghiệp ngàn tỷ. Nhưng họ có đầu óc rất khác biệt với phần còn lại. Có thể là bạn.
Thời gian không chờ đợi ai trưởng thành cả, tất cả đều phải tự làm, tự trả giá và tự trưởng thành. Đọc thêm ở còm nhé.
*****Một building có kiến trúc độc đáo cho doanh nghiệp mang tên mình ở quê nhà, một nhà máy cho ngàn người lao động quê hương có chỗ ra vô làm mỗi ngày, bạn có ước mơ vậy không. Bạn muốn sau này chết vô danh hay tên bạn là 1 dòng trong sách lịch sử xây dựng kinh tế đất nước?
Nếu có hãy còm, chớ ngại. Ước mơ gì cứ mạnh dạn nói, cứ nói mãi với bản thân mình, tự tin dám nói mong muốn ra ngoài, nói và nghĩ mãi điều đó mỗi ngày, thì tự động sẽ có. Có mỗi cái nghĩ, nói mà không dám thì làm lính quèn cả đời chứ tướng tá gì ở đây.
Năng lượng một người dồn hết sang làm việc, làm để nó thành cơ (muscle) chứ nhàn rỗi là nó sẽ tích tụ thành mỡ (fat), mỡ nhiều thì sẽ rửng.
--------
Đã học là học tập trung cao độ, không nhởn nhơ, sẽ nửa vời không tới đâu. Cái gì cũng biết mà biết 1 chút. Đã làm là dấn thân làm, làm tới cùng.
Như bài báo dưới phần còm. Với người bình thường thì thấy nó lạ lùng chứ 100% triệu phú tỷ phú tự thân đều vậy. Tất cả đều nhanh gọn lẹ, đơn giản, thời gian quý giá vô ngần. Những ông chủ tỷ đô người Hoa ở Băng Cốc vẫn ngồi ăn lề đường hay Bill Gates vẫn xếp hàng vô cửa hàng thức ăn nhanh. Họ không có quan tâm sơn hào hải vị gì cả đâu, vì đơn giản là không có thời gian và không có tâm trí nào để hưởng thụ.
Không có ông chủ thật sự nào mà lại có thời gian say đắm trong các nhu cầu bản năng như ăn, ngủ, tình dục,...hay các nhu cầu phù phiếm như biệt phủ, siêu xe, chân dài, showbiz, đánh golf, bằng tiến sĩ...hoặc thể hiện vật chất ra cho người ta nể. Nếu có điều này thì chắc chắc không phải người sáng lập, có thể là con cái của họ, cấp quản lý (CEO, giám đốc làm thuê chẳng hạn).
Người chủ thật sự họ dành hết thời gian để đi lùng sục mọi ngóc ngách để tìm ra cơ hội làm ăn mới. Họ quan sát rất nhiều nhằm thay đổi cuộc sống của người khác, đóng góp cho xã hội một cái gì đó. Việc nghĩ và quán xuyến công việc đang triển khai, di chuyển đi lại trong 1 phạm vị rộng lớn đã chiếm hết thời gian.
Người tài nào cũng giống nhau ở điểm này hết. Không có thời gian, thực sự như vậy, để bàn tán chuyện của người khác hay hưởng thụ cá nhân. Yêu đương tán tỉnh cặp bồ chân dài hotgirl này nọ, chỉ ở cấp quản lý trở xuống, chứ người làm chủ thật sự không thể có. Thời gian đâu. Họ phải dồn mọi tâm trí, mọi nguồn lực, đau đáu cả ngày chỉ nghĩ đến công việc họ đã bày ra. Ăn ngủ tắm rửa họ còn phải tranh thủ vội vội vàng vàng. Nhiều bà vợ thấy chồng (nói là doanh nhân) đi công tác thì lo ngay ngáy, sợ chồng cặp với người này người kia, thì thật ra đó là thằng chồng tào lao chớ doanh nhân doanh nhéo gì. Thằng chồng doanh nhân thật sự, thời gian tìm và triển khai cơ hội không kịp ăn kịp tắm nữa là mấy cái nhu cầu rửng mỡ đó.
Chỉ có người có năng lực TẬP TRUNG vậy mới làm nên sự nghiệp lớn được. Còn lại, người đời sẽ xếp hạng vào hệ đầu óc lèo tèo, dù có tức tối tự ái hay "không cho phép ai xếp loại đánh giá tôi", thì người ta vẫn xếp loại và đánh giá như thế, chỉ là họ không nói ra cho mình biết đấy thôi. Nếu muốn chứng minh cho người đời thấy thì cứ tạo ra thành tựu đi, rồi muốn nói gì nói.
Ngày xưa, người tự thân lập quốc như Lê Lợi, Quang Trung, Gia Long,...đều "chan nước lã vào bát cơm rồi húp cái rột, xong tâm trí nghĩ đến việc đại sự, kêu người vô họp bàn công việc, triển khai công việc" như sử xưa ghi chép. Ngày nay, những ông chủ lớn, có giang sơn (giang sơn bây giờ là thị trường tiêu thụ) như ông chủ LG, Samsung, Honda, Hyundai...hay những người chủ các DN lớn của VN đều giống nhau cả. Đầu óc ai không quan tâm mấy cái phù phiếm và khoái lạc tốn thời gian thì mới có thể làm nên cơ nghiệp lớn.
Sẽ có những 8x, 9x, gen Z hiện nay sẽ làm nên đại doanh nghiệp ngàn tỷ. Nhưng họ có đầu óc rất khác biệt với phần còn lại. Có thể là bạn.
Thời gian không chờ đợi ai trưởng thành cả, tất cả đều phải tự làm, tự trả giá và tự trưởng thành. Đọc thêm ở còm nhé.
*****Một building có kiến trúc độc đáo cho doanh nghiệp mang tên mình ở quê nhà, một nhà máy cho ngàn người lao động quê hương có chỗ ra vô làm mỗi ngày, bạn có ước mơ vậy không. Bạn muốn sau này chết vô danh hay tên bạn là 1 dòng trong sách lịch sử xây dựng kinh tế đất nước?
Nếu có hãy còm, chớ ngại. Ước mơ gì cứ mạnh dạn nói, cứ nói mãi với bản thân mình, tự tin dám nói mong muốn ra ngoài, nói và nghĩ mãi điều đó mỗi ngày, thì tự động sẽ có. Có mỗi cái nghĩ, nói mà không dám thì làm lính quèn cả đời chứ tướng tá gì ở đây.
Năng lượng một người dồn hết sang làm việc, làm để nó thành cơ (muscle) chứ nhàn rỗi là nó sẽ tích tụ thành mỡ (fat), mỡ nhiều thì sẽ rửng.
--------
Đã học là học tập trung cao độ, không nhởn nhơ, sẽ nửa vời không tới đâu. Cái gì cũng biết mà biết 1 chút. Đã làm là dấn thân làm, làm tới cùng.