Thời khắc còn lại

Kim Hào

Well-known member
Tác giả: Adam Silvera/NXB Trẻ
Vào ngày 5 tháng 11, vừa qua nửa đêm, công ty DeathCast (Dự đoán cái chết) gọi cho Mateo Torrez và Rufus Emeterio để báo cho họ một tin buồn. Họ sẽ chết trong ngày hôm nay. Mateo và Rufus là hai người hoàn toàn xa lạ với nhau nhưng vì vài lý do, họ đều tìm kiếm những người bạn mới cho Ngày Cuối của họ. Tiểu thuyết nằm trong danh sách sách ăn khách của New York Times.
Cuộc thương lượng trong ngày cuối đời
Tôi dần mơ hồ về những thứ anh ta đang kể lể tiếp, bởi tôi thật lo lắng cho phần Ngày Cuối còn lại của tôi sẽ diễn ra thế nào.






Anh ta muốn biết tình trạng tôi thế nào, phải rồi. Tôi có thể nhận thấy qua cái cách hỏi cụt lủn kia, anh ta không thực sự để tâm đến tôi nhiều hơn những Decker khác anh phải gọi đêm nay. Những cuộc gọi này được theo dõi chặt chẽ và anh ta đang cố không mất việc vì xử lý qua loa.
“Tôi không biết mình thế nào nữa.” Tôi siết điện thoại để ngăn mình không quăng nó vào bức tường được sơn vẽ hình những đứa trẻ da trắng và da màu đang nắm tay nhau dưới cầu vồng. Tôi liếc ra sau lưng, thằng Peck vẫn đang mặt ghì xuống đất cùng Malcolm và Tagoe nhìn tôi chằm chằm; họ tốt nhất nên quản không cho gã trốn mất trước khi chúng tôi tìm được cách xử lý. “Thôi thì nói về mấy lựa chọn ấy đi.” Chúng tốt nhất nên thú vị một chút.
Victor nói cho tôi về dự báo thời tiết trong ngày (có thể sẽ mưa buổi sáng và kéo dài đến chiều nếu lúc đó tôi vẫn còn sống), những sự kiện đặc biệt mà tôi chẳng mấy hứng thú (nhất là cái lớp yoga ở High Line, hay trời mưa hoặc không), những thủ tục sắp xếp tang lễ, những nhà hàng tốt đang giảm giá mạnh cho Decker nếu tôi dùng mã giảm giá hôm nay. Tôi dần mơ hồ về những thứ anh ta đang kể lể tiếp, bởi tôi thật lo lắng cho phần Ngày Cuối còn lại của tôi sẽ diễn ra thế nào.
“Làm sao mấy người biết được?” tôi ngắt lời. Có lẽ tên này sẽ thấy thương hại tôi, rồi tôi có thể tiết lộ sang cho Tagoe và Malcolm về cái bí ẩn khủng khiếp này. “Những Ngày Cuối. Sao lại biết? Có danh sách gì à? Cầu phép tiên tri? Lịch từ tương lai?” Ai ai cũng đoán già đoán non làm sao Death-Cast nhận được những thông tin tối mật này.
Tagoe kể với tôi những giả thuyết điên rồ cậu đọc được trên mạng, chẳng hạn Death-Cast họp bàn cùng một nhóm những thầy đồng chuyên nghiệp, hay một giả thuyết điên hơn rằng đó là một người ngoài hành tinh bị còng vào chân bồn tắm và bị chính phủ ép phải khai báo những số liệu về Ngày Cuối. Mấy giả thuyết ấy toàn là điên cả, nhưng giờ tôi không còn thời gian để bàn luận về chúng nữa.
“Tôi sợ rằng với thông tin này thì những người trực như tôi cũng không nắm được,” Victor nói. “Tất cả chúng ta đều tò mò như nhau thôi, nhưng đây không phải thông tin tôi cần truyền đạt lại.” Thêm một câu đáp cộc lốc. Tôi xin cá mọi thứ rằng anh ta biết thừa và không được phép nói nếu như không muốn bị đuổi việc.
Mặc xác lão. “Ê, Victor, sống cho ra hình người tí đi. Tôi chả biết anh có biết không, nhưng tôi mới mười bảy. Ba tuần nữa là tròn mười tám. Anh không thấy buồn lòng sao khi tôi vĩnh viễn không thể vào đại học? Hay kết hôn? Có con? Du lịch? Không thể tin được. Anh đang xả láng thư giãn trên cái ngai vàng con con đặt trong cái phòng trực điện thoại be bé bởi anh biết mình vẫn còn vài thập kỉ trước mắt để sống, đúng chứ?”
Victor hắng giọng. “Cậu muốn tôi sống ra hình người chứ gì, Rufus? Cậu muốn tôi lết xuống ngai vàng nhỏ của mình và nói thật với cậu ư? Được thôi. Một giờ trước, tôi nối máy với một người phụ nữ đang nức nở bởi cô sẽ không thể làm mẹ nữa vì hôm nay đứa con gái bốn tuổi của cô sẽ chết. Cô cầu xin tôi hãy nói cách cứu lấy con bé, nhưng đó là điều chẳng ai làm được.
Sau đó, tôi phải kiến nghị lên Hội đồng Thanh niên để điều tới một cảnh sát viên giám sát phòng trường hợp người mẹ chính là hung thủ, điều mà, tin hay không thì tùy, nhưng chưa phải là việc kinh tởm nhất tôi từng phải làm trong cái nghề này đâu. Rufus, tôi buồn cho cậu, thật đấy. Nhưng tôi không phải người gây ra cái chết ấy, bi thương thay tôi còn rất nhiều cuộc điện thoại cần gọi đi hôm nay. Nên cậu liệu có thể giúp tôi và hãy hợp tác được không?”
Tức thật.
Tôi chấp thuận nghe anh nói những phần còn lại, dẫu cho anh ta cũng chẳng cần phải nói cho tôi về những người khác, nhưng tất cả những gì tôi mải nghĩ đến là người mẹ với đứa con sẽ không bao giờ được đến trường kia. Lúc gần cúp máy, Victor đọc câu lệnh tôi đã quá quen thuộc qua những chương trình TV và phim ảnh ngày ngày xuất hiện cùng những nhân vật nhắc về Death-Cast: “Thay mặt tất cả mọi người làm tại Death-Cast này, chúng tôi rất tiếc nuối khi mất đi một người như cậu. Hãy sống cho trọn vẹn ngày hôm nay nhé?”
Tôi chẳng biết ai đã dập máy trước, nhưng cũng không quan trọng. Tổn thương đã xâm chiếm, sẽ xâm chiếm. Hôm nay là Ngày Cuối của tôi, nói trắng ra là một Rufus Tàn Đời. Tôi chẳng biết chuyện sẽ xảy đến thế nào. Tôi cầu rằng mình sẽ không phải chết đuối như cha mẹ và chị tôi.
Người duy nhất tôi từng thực sự đắc tội là thằng Peck, nên tôi cũng mong không phải là ăn đạn, đạn lạc cũng chẳng phải hiếm, nhưng ai mà biết. Hình thức chết thế nào chẳng quan trọng bằng việc tôi sẽ làm gì trong quãng thời gian còn lại, nhưng không được phép biết vẫn khiến tôi thấy hoảng vô cùng; sau tất cả, ta chỉ chết một lần thôi.
 
Bên trên