Trái Tim Người Thầy ( Truyện Ý Nghĩa )

LAM SPS BC

Well-known member
Sang sông phải bắc cầu Kiều,
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy.”

Chỉ là những từ ngữ vô cùng bình dị, ấy thế mà sao lại khiến tôi phải xúc động. Phải chăng trong tâm trí tôi đang hiện lên hình dáng một người thầy, một người mà tôi vô cùng trân trọng, một người thầy đáng kính mà tôi không bao giờ có cơ hội được lắng nghe lời thầy giảng lần thứ hai. Đó là người thầy đầu tiên cho tôi biết trân trọng những giá trị trong câu văn mình viết và cũng là người cho tôi lời động viên cuối cùng trước khi tôi bước chân vào kì thi quyết định cả cuộc đời của mình.

Cõ lẽ ấn tượng đầu tiên mà thầy để lại trong tôi đó là sự giản dị trong chính con người thầy. Ba năm cấp ba học văn thầy, chưa bao giờ tôi thấy thầy không mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc quần tây đen và đôi xan đan lúc nào cũng được thầy lau bóng loáng. Nhớ ngày đầu tiên học văn thầy, tôi đã vô tình hỏi tại sao thầy lại không chọn một môn nào khác để dạy mà lại là môn Văn, vì với tôi một người thầy dạy văn sẽ không hay bằng một người cô, để rồi câu trả lời của thầy đã làm cho tôi phải suy nghĩ, thầy nói : trời không sinh ra một nghề nào cho riêng ai, quan trong là khi mình làm việc với nó, mình cảm thấy hài lòng về nó và mình thấy được rằng nó là lẽ sống thì đó chính là công việc dành cho mình. Câu nói đó cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể quên. Phải chăng nó làm cho tôi cảm thấy đó chính là những lời chia sẻ từ tận trái tim, từ chính sự tâm huyết mà thầy dành cho nghề thầy đã chọn.

Là một học sinh giỏi văn trong, lớp tôi cứ ngỡ những bài văn của mình là hơn hẳn tất cả các bạn. Thế nhưng một lần nữa thầy lại là người giúp tôi giác ngộ để nhận ra một điều mà cả đời này tôi phải mang theo. Kiểm tra văn lần đó, vì không có thời gian để ôn bài, nên tôi quyết định lấy một bài văn được điểm cao của người chị để viết rồi nộp cho thầy. Tưởng rằng như thế là tôi cũng sẽ có được điểm văn cao, nhưng cho đến khi trả bài, tôi bỗng lặng đi khi nhìn thấy con điểm hai trên giấy. Tại sao lại như vậy? Tôi không viết sai đề, chính tả cũng đúng, nội dung cũng đặc sắc, mà tại sao lại được điểm hai. Thật khó để giải thích cho những câu hỏi của mình, tôi đã cầm bài văn lên hỏi thầy. Đưa đôi mắt đầy dịu dàng đã có nhiều nếp nhăn nhìn tôi, thầy nhẹ nhàng giải đáp, hai điểm là thầy khuyến khích cho công em viết đấy. Như vậy nghĩa là sao? Thầy đang nói những gì mà tôi không thể hiểu. Em có biết không, một bài văn hay một tác phẩm chỉ thực sự chạm đến được tâm hồn người đọc, khi nó được xuất phát từ chính tâm hồn và trái tim của người viết, nhưng trong bài này em lại viết bằng tâm hồn của người khác thì thầy lấy đâu ra cảm nhận từ em để chấm điểm. Tôi thực sự ngạc nhiên, tại sao thầy lại biết được đó không phải là bài văn của tôi làm chứ, chưa kịp hỏi thì thầy đã nói : hôm đó khi kiểm tra thầy đã thấy em chép, nhưng vì muốn em thực sự hiểu được thế nào là giá trị của tâm hồn qua từng câu văn em viết nên thầy đã không nói. Ngày hôm đó, đi học về tôi cứ nghĩ mãi, một phần vì con điểm hai mà thầy cho, nhưng trong giây phút đó tôi cũng thầm biết ơn thầy, vì thầy đã đánh thức tôi tỉnh dậy, thoát ra khỏi những giấc mơ của bản năng. Kể từ lần đó, dù thế nào tôi cũng tự làm bài của mình, dù điểm cao hay thấp thì tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đó chính là giá trị tâm hồn của tôi. Thời gian cứ vậy trôi, chẳng còn mấy tháng nữa là tôi đến kì thi quyết định. Nhưng rồi bỗng một tin khiến tôi lặng người, thầy tôi, người cha thứ hai của tôi đã bị căn bệnh tim cướp đi mãi mãi. Tim tôi thắt lại, nước mắt bỗng lăn dài trên má. Tôi hết cơ hội gặp thầy rồi sao, mới hôm trước thầy còn dặn tôi “phải tin vào năng lực của mình, hãy đặt hết nhiệt huyết của mình vào bài thi, vào con đường mà tôi đã chọn.” Tôi đâu ngờ rằng đó là cuối cùng trong đời tôi còn được nghe những lời thầy nói. Chiều hôm đó, đi học về tôi đã ghé vào nhà thầy cùng đám bạn trong lớp, đứng trước di ảnh của thầy mà nước mắt tôi cứ trào ra. Trong ảnh vẫn là người thầy với chiếc áo sơ mi trắng, vẫn là ánh mắt đầy trìu mến, hiền dịu. Một người với một trái tim nồng ấm và tâm hồn bao dung như thầy, lại bị chính trái tim của thầy cướp đi mạng sống. Có lẽ vì trái tim của thầy cho đi quá nhiều, bao dung quá nhiều, đã đến lúc phải dừng lại để nghỉ ngơi.

Thầy ơi! con sẽ cố gắng sống như những gì thầy đã dạy, con cũng sẽ cố gắng để trở thành một người giáo viên như thầy, để con có thể một lần nữa gặp lại trái tim của thầy!
Trái tim người thầy
 
Bên trên