Review - LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN - TG.Noh Hee Kyung

Umbobebe

Member
1678619490026.png

Cuốn sách này rất đáng đọc - vì thế tôi đã không hối tiếc!
"Mất mẹ như mất cả bầu trời…"
___
Noh Hee Kyung là cha đẻ của cuốn tiểu thuyết, được chuyển thể từ bộ phim cùng tên gây tiếng vang lớn năm 1996. Cứ nhắc đến "Lời chia tay đẹp nhất thế gian" người đọc không tránh khỏi những xúc cảm trong lòng, có người lại không dám đọc lại lần hai vì nỗi ám ảnh quá lớn. Tuy vậy, đây vẫn là cuốn sách thật sự rất đáng đọc, để chúng ta - "những đứa con của mẹ" có thể hiểu và yêu lấy mẹ mình.

Tuy được dịch ra từ bản gốc nhưng dịch giả Thục Anh vẫn không khiến nhịp văn bị bẻ gãy, khó hiểu trái lại còn chất chứa nhiều cảm xúc, đánh động vào trái tim người đọc bằng nỗi đau lớn nhất của con người. Cuốn sách này đã thay đổi tôi và tôi tin sẽ thay đổi nhiều người hơn nữa, nó khiến tôi thương mẹ nay càng thương bà nhiều hơn…

Nội dung tiểu thuyết xoay quanh một bà nội trợ tên là Kim In Hee. Bà hy sinh cả cuộc đời chỉ để chăm lo, vun vén cho gia đình, đến mức bỏ mặc những cơn đau ngày một trầm trọng của cơ thể. Điều đáng đau lòng hơn cả chính là sự vô tâm của chồng con dành cho bà. Thời khắc biết bà không còn sống được bao lâu, họ mới thực sự có những phút giây nghĩ cho bà, giật mình, hối hận, lo âu, rồi sợ hãi,… Sự chuyển biến tâm lí đầy đau khổ của hai người con, đặc biệt là người chồng đã khiến người đọc không ít lần rơi nước mắt, đôi lúc là nghẹn ứ nơi lồng ngực, cổ họng không ít lần đắng chát. Đối diện với cái chết của người quan trọng nhất cuộc đời, chồng và hai đứa con của bà chỉ biết quặn lòng chấp nhận, đau khổ vì phải lựa chọn việc từ bỏ cứu sống bà…

Đôi khi ta sẽ bắt gặp hình bóng mẹ mình trong chính người nội trợ tội nghiệp ấy, người đọc ám ảnh cũng bởi vì họ soi mình vào đó. Ngay từ đầu đến cuối ta đều trách cứ người chồng và hai đứa con để rồi chua xót nhận ra chính mình bao lần cũng đối xử với mẹ như vậy. Càng không có tư cách trách móc, ta càng tự hối hận, căm ghét bản thân… Chúng ta càng lớn, càng có những mối bận tâm khác nhau, ta chỉ nghĩ về mẹ khi bị xã hội ngoài kia vật cho té ngã. Cốt truyện tuy không mới, và dẫu chỉ là một trong vô vàn những câu chuyện bi thương khác về mẹ nhưng thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm đến đọc giả là hãy biết yêu thương và quan tâm mẹ nhiều hơn. Hãy một lần nghĩ cho mẹ, nghĩ về mẹ xem bà thích gì, bà có đang khó chịu hay quầng thâm trên đôi mắt kia sao hôm nay trông rõ ràng đến thế…

Cái kết đã ám ảnh người đọc trong thời gian dài. "Lời chia tay đẹp nhất thế gian" nhưng dẫu lời chia tay này có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì chúng vẫn sẽ là những lời chào từ biệt mà mãi mãi sau này không thể gặp lại, không thể chạm mặt, nắm tay, ôm hôn hay buông ra một tiếng từ lâu đã uất nghẹn “mình ơi” “mẹ ơi”!
Điều đấy chẳng phải là đau lòng lắm hay sao? Lúc ấy bạn có kêu trời trời cũng chẳng thấu, bạn có gào thét trời cũng chẳng ai nghe…
 
Bên trên